Bang Xà Vương thành lập, đầu tiên phải làm gì đó để tuyên bố cho đàng hoàng, nếu chỉ tuyên bố bằng miệng thì vô dụng, người khác sẽ không bao giờ chủ động cống nạp cho bạn cả. Nên phải nhằm vào một tên yếu ớt để xử, khoe ra uy phong của bang Xà Vương, như vậy mới gọi là cách tuyên bố “cơ cấu quản lý” mới của đảo Loan Nguyệt thành lập.
Hứa Văn Dũng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức lấy quán nhỏ Mộng Viên để “khai trương”, sự thật chứng minh, đó chẳng những không phải là quả hồng mềm mà còn là mũi nhọn rất lớn, tương lai thì nhất định phải dọn, nhưng không phải bây giờ. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ra tay cách quán nhỏ Mộng Viên quá xa, có thể mấy người làm ăn đó sẽ cho rằng mình sợ Kim Hoán Chiêu, thế thì không ổn.
Hơn nữa, bọn họ nghĩ ra một địa điểm trung hòa, đó là ra tay với đám phụ nữ đổi sắc xuân lấy cơm.
Chếch phía đối diện quán nhỏ Mộng Viên có một tiệm uốn tóc khá lớn, tên là “Salon tóc Tiếu Giai Nhân”, salon có hơn hai mươi cô gái xinh đẹp động lòng người, họ làm nghề nghiệp gì, tất cả mọi người đều hiểu cả, chẳng qua chưa có ai vạch trần. Bà chủ họ Chu, tên là Chu Chỉ Mị, đúng vậy, chính là tên này, so với Chu Chỉ Nhược thì chỉ sai một chữ, cho nên biệt hiệu của bà ta cũng là “Ỷ Thiên Kiếm”, còn gọi là chị Kiếm. Chị Kiếm có thể sống yên ở đảo Loan Nguyệt là vì phía sau bà ta còn có một đội nhỏ, không có tên chính thức, chỉ là một nhóm mười tên côn đồ, đầu lĩnh chính là anh trai ruột của chị Kiếm, tên là Chu Đạt Thái, chính đội của ông ta đã bảo vệ tiệm của em gái được làm ăn suôn sẻ, trước kia, Tiếu Giai Nhân không phải nộp phí bảo kê cho bang HN.
Hành động có dự mưu của bang Xà Vương tất nhiên chính là tới tiệm Tiếu Giai Nhân trước, gây sự một chút, sau đó dụ Chu Đạt Thái ra, rồi cho ông ta một bài học, nói cho ông ta rằng đại ca của đảo Loan Nguyệt đã đổi chủ rồi, ngoan ngoãn tiến cống cho đại ca mới, đương nhiên phải gây sự càng nghiêm trọng càng tốt, thế là cả đảo Loan Nguyệt sẽ chính thức thay đổi triều đại.
Gây sự thì rất dễ dàng, bọn chúng đều thành thạo cả, tìm một cô em trêu này chọc kia, nổi nóng đập vỡ vài thứ, nếu không thì trực tiếp cho bà chủ là chị Kiếm một cái tát, dù sao cũng chỉ là tự dưng gây sự. Chị Kiếm bị trúng một cái tát, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, dù sao bang Xà Vương trước kia mặc dù có chút thế lực, nhưng sự chênh lệch với anh trai bà ta vốn không lớn, chưa bao giờ cũng không dám tới cửa gây sự, hôm nay là sao thế này?
Khi nhận được tin tức, Chu Đạt Thái nổi giận đùng đùng, dẫn các anh em xông tới thì chị Kiếm vẫn đang bụm mặt khóc nức nở, bọn chúng lập tức nóng nảy, đánh đám nhóc con gây chuyện kia một trận, khiến bọn chúng phải gào khóc thảm thiết, động tĩnh vô cùng lớn, cửa hàng bên cạnh đang lo không có việc gì làm, cực kỳ rảnh rỗi, nhàm chán, nên tất nhiên có rất nhiều người lén chạy tới xem trò náo nhiệt.
Chu Đạt Thái đang phát tiết còn chưa đã nghiền, đám đông tụ tập cũng càng ngày càng nhiều, bởi vì tình hình nghiêng về một phía nên không hề có gì lạ, vậy nên trận đánh này thành thời gian quảng cáo cho Tiếu Giai Nhân, mọi người còn tưởng rằng chị Kiếm muốn bày ra thực lực của mình, cho nên đều châu đầu ghé tai xem náo nhiệt, không để ý đến độ nghiêm trọng, thậm chí còn có vài người ồn ào thúc giục mau đánh chết đám du côn vô lại không có mắt đó.
Chị Kiếm đi vào trong đám đông mà khóc lóc kể lể, khiến tình hình càng thêm hỗn loạn, đánh người đến mức phải lăn ra đầy đất mà vẫn còn tỏ ra thê thảm, than vãn về sự bất hạnh của mình. Quần chúng nhiều chuyện kia cũng khá phối hợp, ai không chán ghét bọn du côn vô lại chứ, đều là việc buôn bán, dù làm ăn giá cả cao thấp thế nào, có người gây sự đúng là không tốt, cho nên trong số đám đông xem náo nhiệt này, hả giận chiếm đa số, an ủi chị Kiếm cũng có khối người.
Nhưng kết cục đương nhiên là rất bi ai, tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Hứa Văn Dũng.
Khi hắn dẫn đám anh em của bang Xà Vương đến cứu viện thì tất cả mọi người mới biết rằng mình hiểu lầm rồi, đây căn bản không phải là cuộc chiến đả kích bọn lưu manh, mà là thời cơ cho xã hội đen tuyên bố mệnh lệnh.
Khi Hứa Văn Dũng dẫn người tới nơi, tình hình đã rất nghiêm trọng, quy mô cũng là chưa từng có, hắn không cho mấy tên đầu hàng của bang HN đến mà là dẫn theo đám đàn em của mình xuất hiện, Hổ Tử chính là một trong những kẻ dẫn dầu trong số đó.
Chu Đạt Thái nhanh chóng bị bang Xà Vương giải quyết đến mức ngoan ngoãn vâng lời, đầy người nhuốm máu mà kéo dài hơi tàn, chị Kiếm cũng bị dọa đến mức liên tục run rẩy, không dám nhìn thẳng vào Hứa Văn Dũng, bà ta không rõ tại sao chỉ trong một đêm mà thế lực của Hứa Văn Dũng lại khuếch trương đến mức này.
Hứa Văn Dũng không gây khó xử cho bà ta, mà là nói cho bà ta những câu đầy ẩn ý sâu xa rằng đừng tùy tiện bắt nạt anh em của hắn; sau đó, hắn quay sang đám đông nghìn nghịt bên ngoài cửa hàng, dõng dạc mà nói rằng về sau, đảo Loan Nguyệt sẽ từ bang Xà Vương bảo kê mọi người, đảm bảo mọi người vẫn có thể an cư lạc nghiệp như mọi khi.
Mọi người không phải kẻ ngốc, họ đều hiểu được lời hắn nói là có ý gì, tất cả đều lặng ngắt như tờ, yên lặng ra về.
Hứa Văn Dũng cuối cùng cũng không gây khó xử cho Chu Đạt Thái, tên này chẳng qua chỉ là một quân cờ của hắn, chẳng những vô tội mà ngược lại còn có công, về sau nếu nguyện trung thành với hắn thì rất OK, Chu Đạt Thái cũng là người thức thời, tự dưng bị một trận đòn nhưng vẫn thức thời mà cúi đầu nghe theo, hoàn toàn thần phục, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, đánh không lại thì phải cúi đầu thôi.
Hứa Văn Dũng khen ngợi mà vỗ vỗ khuôn mặt thô ráp đầy dữ tợn của Chu Đạt Thái, thưởng thức ông ta “gió chiều nào theo chiều nấy”.
Chuyện đã thành, đám đàn em của bang Xà Vương lập tức nghênh ngang mà đi, lưu lại Tiếu Giai Nhân đầy đất bừa bộn ngổn ngang, Chu Đạt Thái oán hận mà nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, sau đó đành chấp nhận sự thực này.
Các ngành các nghề cũng nhanh chóng tiếp nhận sự thực tàn khốc ấy…
Bắt đầu từ ngày này, bang Xà Vương sẽ nổi dậy trên đảo Loan Nguyệt!
Nhìn từ đầu đến cuối trận “xiếc khỉ” không coi ai ra gì, mặt Kim Hoán Chiêu lúc xanh lúc trắng, nhìn rõ toàn bộ biến cố xảy ra ở Tiếu Giai Nhân ngay trước mặt, anh ta không nói lời nào, càng không có hành động gì.
Chỉ là móng tay của anh ta đã găm sâu vào lòng bàn tay đang nắm chặt rồi.
Anh ta biết rõ, đảo Loan Nguyệt không còn bình yên nữa.
