“Còn nữa, mua cho tôi một phần cháo đến bệnh viện Đức Y.”
“Đã rõ.”
Cố Tư Vũ cúp máy, tiếp tục ôm lấy Nhạc Thư ngủ.
______________
Trong phòng làm việc của tổng tài công ty Lam Phát.
“Cô vừa nói gì, nói lại cho tôi nghe.” Giọng nói trầm khàn lẫn thích thú của Lam Vong vang lên.
“Vâng, là về ảnh hậu Triêu Nhan, lúc trước Lam tổng có bảo tôi là điều tra tình hình hiện tại của Triêu tiểu thư.”
“Theo như điều tra thì Triêu tiểu thư bị Cố tổng phong sát, tuần sau sẽ họp báo về việc chấm dứt hợp đồng với công ty họ. Thêm một tin nội bộ nữa đó chính là Cố tổng và Nhạc tiểu thư bị Triêu tiểu thư đánh đến nỗi nhập viện như Lam tổng lần trước.”
“Còn lần mà Triêu tiểu thư ở khách sạn Minh Kim là do quản lí Mạc Phàm bỏ thuốc để phục vụ Trương Hổ nhưng vì Triêu tiểu thư đã phát hiện ra nên đã bỏ trốn.” Thư ký Chu nhớ đến lần Lam Vong bị Vân Yến đánh đến sưng vù khuôn mặt mà rùng mình, Triêu ảnh hậu quá mạnh tay đi.
Lam Vong khẽ cười, đúng là nữ nhân mà anh ta để ý thật không bình thường, rất thú vị. Nhưng tiếc là anh ta lại thích Nhạc Thư hơn, vì vậy cô phải trả giá vì dám đụng vào Nhạc Thư.
“Mua lại công ty giải trí Huy Hoàng đi, sau đó khi Triêu Nhan chấm dứt hợp đồng với Thiên Vũ, hãy đưa hợp đồng của công ty Huy Hoàng cho cô ấy.” Lam Vong nhếch môi, người tự cao tự đại như Vân Yến thì phải rơi xuống vực một lần thì mới biết mình có thân phận gì.
“Vâng.” Chu thư ký lập tức đi làm việc của mình.
Chu Nhân vốn rất thích ảnh hậu Triêu Nhan nha, nhưng tiếc là khi Lam tổng nở nụ cười đó thì Chu Nhân liền biết Triêu Nhan sẽ bị đạp xuống vũng bùn lầy như mấy nữ nhân kia.
Haizzz, một ảnh hậu nổi tiếng lại bị mấy ông trùm giải trí cùng lúc dìm xuống…
Coi bộ Triêu ảnh hậu không tốt rồi…
Tại cô nhi viện.
“Ký chủ, bộ phim hôm trước không còn vai của cô rồi, ngay cả trên mạng cũng đang có rất nhiều người mắng cô không biết xấu hổ, ngủ với nhiều người do một loạt ảnh của Cố Tư Vũ pts rồi cố ý thả ra.” 000 nôn nóng nói, tại sao vị diện này cô lại không mau chóng vả mặt bọn họ chứ, cứ chậm chạp, thanh thản như người già vậy chứ.
“Vậy hả, ác độc nhỉ.” Vân Yến tùy ý trả lời, giống như mình không liên quan gì với những việc mà nó nhắc đến.
“Chị gái xinh đẹp ơi, có thể chơi cùng tụi em được không?” Một cô bé khoảng chừng năm tuổi ngây ngô hỏi.
“Được, muốn chơi trò gì.” Cô mở mắt kính ra, môi hơi cong.
Cô bé cười tươi tắn, thật may quá, chị gái xinh đẹp đã đồng ý rồi.
………
“Chị gái xinh đẹp… tại sao thua thì phải học bài vậy ạ?” Cô bé lúc nãy bĩu môi, chị gái này chơi trốn tìm quá cao siêu, mới có năm phút đã tìm ra hết cả bọn.
“Đúng đó, tại sao vậy ạ?” Bọn trẻ con còn lại cũng lên tiếng.
“Nếu như các em không cố gắng học giỏi thì sau này mỗi ngày đều có mỗi người ngủ với các em đó, chị nghĩ là các em ai cũng không muốn giường của mình bị người khác bá chiếm đúng không?” Vân Yến nghiêm chỉnh nói.
“Chúng em không muốn.” Đám trẻ nhăn mặt, giường của bọn trẻ rất chật nếu thêm một người nữa thì khi ngủ sẽ không thoải mái đâu, bọn trẻ nghĩ vậy.
“Ký chủ, là tôi nghĩ sâu xa hay là ý nghĩa của câu này thật sự đen tối.”
“Đúng như ngươi nghĩ đó.” Cô tiếp tục viết lên bảng vài câu hỏi.
“…” Thật may mắn là bọn trẻ không hiểu.
Kết thúc buổi thăm cô nhi viện, bọn trẻ ai cũng lưu luyến cô, không muốn cô về.
Ngay cả cô giáo cũng không dỗ bọn trẻ nín được, Vân Yến đành hứa với bọn trẻ mỗi cuối tuần sẽ đến thăm.
Cô giáo cúi người chào cô, thật không ngờ đã qua bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn còn nhớ bọn họ để về thăm, còn quyên góp một số tiền lớn nữa.
“Tạm biệt chị gái xinh đẹp nha.” Cô bé Dương Vi mỉm cười, tay nhỏ lắc lắc.
Cô không quay người lại chỉ vẫy tay, bóng lưng xinh đẹp của cô khuất xa dần, cả đám mới luyến tiếc mà vào nhà.