Nói đến chỗ đau, cho dù anh không khoẻ, bị thương nghiêm trọng hơn, chỉ cần anh ở đây, cô cam nguyện dâng lên ông trời tất cả cảm kích.
Hoắc Vân Thâm lắc đầu: “Anh để ý.”
Sườn mặt anh sắc bén, rất bướng bỉnh mà kiên trì.
Ngôn Khanh hoảng hốt cảm thấy mình nắm trong tay, không phải Hoắc tiên sinh khuấy động gió mưa hiện giờ, mà là thiếu niên mẫn cảm yếu ớt, lại kiên cường không biểu hiện tự ti ra bên ngoài khi còn đi học.
Trong lòng cô đau nhói, không ép buộc anh, ôm chặt anh hơn, cười tủm tỉm nói: “Dừng lại một chút, em có chuyện phải làm.”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô.
Cô nhón chân, trịnh trọng hôn bên môi anh một cái, lưu lại dấu son nhàn nhạt, giọng nói ngọt ngào: “Trước tiên đóng dấu cho Hoắc tiên sinh nhà em một cái, buổi tối đòi về, còn có thể đổi một đống xương sườn, để anh khoẻ sớm một chút.”
Vào phòng nghỉ, Hoắc Vân Thâm không để đám người lộn xộn đi vào, khép cửa giúp vợ tô thêm son môi. Sau khi toàn thể khách mời hát xong, còn phải ghi hình công bố xếp hạng.
Anh dùng đầu ngón tay dính son, mới vừa tiếp xúc với đôi môi mềm mại của cô thì tấm ván cửa chưa đóng đột nhiên chuyển động.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm chuyển lạnh, ngước mắt nhìn qua, đồng tử không khỏi co rút.
Không có ai.
Theo khe hở hẹp, thật ra có một đầu nhỏ lông xù chui vào, đôi mắt lưu li tròn xoe, hé miệng, mềm mại “meo” một tiếng với Ngôn Khanh.
Toàn thân cảnh giác của Hoắc Vân Thâm chớp mắt bùng nổ, địch ý nhìn chằm chằm nó.
Mèo con thử hai bước, lá gan lớn hơn chen cả người vào, xác định mục tiêu ngẩng đầu về phía Ngôn Khanh, kêu thêm một tiếng nữa lớn hơn, âm thanh non nớt mà ngoan ngoãn.
Ngôn Khanh ngơ ngẩn đối diện với nó.
Hình dáng nho nhỏ chồng lên hình ảnh sâu thẳm trong ký ức cô. Năm ấy vào đại học, cô đã cứu một con mèo nhỏ sắp hấp hối ngoài sân trường, đưa nó đi xem bệnh uống thuốc, rồi ôm về nhà tỉ mỉ điều dưỡng, cho đến khi nó có thể tung tăng nhảy nhót, mỗi ngày dính lấy cô. Nhưng từ khi nó bắt đầu vào nhà ở, tâm trạng Hoắc Vân Thâm chưa từng tốt lên.
Ý thức lãnh địa của anh quá mạnh mẽ, thứ có được quá ít.
Cho nên khi gặp được kẻ xâm lấn, mặc dù đối phương chỉ là một động vật nhỏ cũng làm anh khó chịu.
Ngôn Khanh nhớ tới buổi tối gặp lại, cô bị Hoắc Vân Thâm đè ở trên giường trong nhà cũ, anh thống khổ vạn phần nói rằng, mèo và anh cùng nhau đợi ba năm, rồi nó đi trước, anh còn lo lắng mèo sẽ tìm được cô sớm hơn, muốn đuổi theo nó.
Mèo con loạng choạng đi đến bên chân Ngôn Khanh, móng vuốt nhỏ chạm chạm vào cô, mềm mại kêu meo meo.
Ngôn Khanh bế lên, yêu quý sờ đầu nó.
Thật sự giống…
Nhiệt độ toàn thên Hoắc Vân Thâm hạ xuống, quay mặt đi, tay âm thầm nắm chặt.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, kinh sợ gõ cửa: “Rất xin lỗi, tôi là giám sát chương trình bên cạnh, con mèo trong nhà hình như bị lạc vào đây…”
Ngôn Khanh nói: “Vào đi, nó ở chỗ này.”
Nữ sinh chắp tay trước ngực: “Xin lỗi xin lỗi, quấy rầy cô, nó vốn là mèo lạc, được mọi người nhặt về nuôi, bình thường nuôi tốt, nên lá gan cũng lớn, luôn đi khắp nơi chạy loạn.”
Ngôn Khanh cười cười, dán mặt dán lên đầu mèo con: “Không có việc gì, rất đáng yêu.”
Sắc mặt Hoắc Vân Thâm có chút ảm đạm, anh bám lấy mép bàn, nắm lấy ngón tay phát đau, chuẩn bị sẵn sàng Khanh Khanh muốn mang nó về nhà nuôi.
Vì sao… nhất định phải tới đoạt với anh.
Trước kia chịu đựng nó, cũng an táng cho nó thật tốt, còn chưa đủ sao, anh vừa mới bắt đầu đoạt được hạnh phúc, lại tới quấn lấy cô, phân tán sự chú ý của cô.
Anh không đòi hỏi gì khác, đau khổ nhiều hay ít cũng không là gì, chỉ muốn có mình cô, không muốn chia sẻ với bất cứ thứ gì đang sống.
Ngôn Khanh đứng lên, nâng mèo nhỏ đưa cho nữ sinh, cuối cùng còn chọt chọt lỗ tai nó.
“Nếu nó thích hoàn cảnh nơi này, thì cho nó ở lại, nếu không thích, tìm người đáng tin cậy nhận nuôi đi, về sau phí nuôi dưỡng tôi sẽ bỏ ra.”
“A?” Nữ sinh giật mình, “Cô thích nó? Vậy cô có thể mang nó đi.”
Ngôn Khanh lắc đầu: “Không được, trong nhà còn có đứa lớn cần dỗ dành, không rảnh lo cho nó, nó sống tốt là được.”
Nữ sinh mang mèo con rời đi, mèo con còn lưu luyến quay đầu kêu, Ngôn Khanh vẫy vẫy tay với nó, gửi WeChat dặn dò Lâm Uyển sắp xếp người chăm sóc mèo, rồi xoay người nhìn Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm cứng đờ hỏi: “Không cần nó sao?”
Ngôn Khanh chớp mắt với anh, biết rõ cố hỏi: “Anh muốn cho em nuôi à? Vậy còn kịp — giờ em đi gọi cô ấy —”
Hoắc Vân Thâm quên cả chân bị thương, vội vàng muốn giữ cô lại, lảo đảo một cái, môi hơi trắng bệch.
Ngôn Khanh sợ tới mức chạy nhanh tới, vòng lấy eo anh: “Không cần nó, chỉ cần anh.”
“Đứa lớn trong nhà còn khó dỗ như vậy, em làm sao chăm sóc cho người khác được.” Cô oán trách, “Anh nhìn anh này, chân bị thương cũng chẳng thèm để ý, lộn xộn cái gì.”
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, cúi người ôm chặt cô.
Bệnh trên đùi anh không nặng.
Bệnh trong lòng mới nặng.
Nặng đến mức muốn tranh giành tình cảm với cún con mèo con, không hề tiến bộ, ngây thơ đến buồn cười.
Nhưng anh đã rất cố gắng, mà vẫn không thể chịu đựng được.
Ngôn Khanh trấn an vỗ về anh, chỉ tay lên trời thề: “Đừng khẩn trương, trong nhà chỉ có một bảo bối là anh.”
Trước kia cô còn chưa đủ hiểu tâm tư Hoắc Vân Thâm, không biết mèo con lại khiến anh bất an như vậy, hiện giờ đã hiểu, cô không muốn làm anh cảm thấy mất mát.
Nhớ trước đây, khi ký ức còn hỗn loạn, cô cho rằng mình mang thai, hưng phấn những vài ngày, giờ ngẫm lại, nếu thực sự có con nhỏ, không biết Hoắc Vân Thâm sẽ bỏ bản thân vào hoàn cảnh “bị vứt bỏ” như thế nào.
Cũng giống như không chịu sử dụng nạng.
Dù anh quyền cao chức trọng đến đâu, trong xương cốt vẫn hèn mọn khao khát cô, không phải không tin cô yêu mình, mà là không tin chính anh có thể an tâm có được cô.
Cho nên không cho phép không xứng, không cho phép bị chia sẻ.
Hoắc Vân Thâm thấp giọng nói: “Khanh Khanh, đừng chê anh phiền.”
Mũi Ngôn Khanh đau xót: “Không chê.”
Anh nhận được lời khẳng định, thả lỏng hơn rất nhiều, lại tranh thủ cho bản thân: “Anh không khó dỗ…”
Ngôn Khanh cười: “Ừm — cho dù khó dỗ thế nào, chỉ cần hôn anh là tốt rồi đúng không?”
Hoắc Vân Thâm nghe giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ của cô, đuôi mắt cũng cong, nói có sách mách có chứng giải thích: “Thật ra anh cũng thích mèo, nhưng chỉ có một con.”
Ngôn Khanh nhất thời không kịp phản ứng: “Ở đâu?”
Khói mù trong mắt anh rút đi, lấp đầy bởi sự vui mừng: “Ở đây.”
Ngôn Khanh ngạc nhiên nhìn anh.
Tay anh đặt sau gáy cô, khàn khàn trả lời: “Mèo Khanh Khanh của anh, độc nhất vô nhị.”