“Ừ”. Phó Viễn Xuyên quay lại đỡ Quân Thanh Dư xuống xe, “Giờ chúng ta sẽ đến đó”.
“Đợi đã”. Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ rồi nói: “Trong đấy chắc chắn sẽ rất chán, em đợi ở ngoài thôi”.
“Em không vào sao?”.
Quân Thanh Dư ho nhẹ một tiếng, “Em muốn đi dạo bên ngoài”.
Phó Viễn Xuyên thấy thế cũng không hỏi thêm nhiều, anh giơ tay xoa đầu cá nhỏ, “Thi Khải Tân, bảo vệ phu nhân thật tốt”.
“Rõ!”.
Trước khi đi, Phó Viễn Xuyên nhắc nhở: “Có chuyện gì thì cũng phải chú ý an toàn, không được đến những nơi nguy hiểm”.
Quân Thanh Dư ngoan ngoãn gật đầu, “Ưm”.
Nhìn bóng dáng Phó Viễn Xuyên khuất khỏi hành lang, Quân Thanh Dư thu lại ý cười trên mặt, hỏi: “Phó Thành Vũ ở đâu? Dẫn tôi đến đó”.
Thi Khải Tân: “…”. Đã bảo không đến những nơi nguy hiểm cơ mà?!
Thi Khải Tân bất lực nói: “Phu nhân à, Phó Thành Vũ hiện giờ vẫn trong hình dạng tộc côn trùng, chưa khôi phục. Đến đó nguy hiểm lắm”.
Dù lúc giam giữ tộc côn trùng đều dùng đến sóng âm đặc biệt để làm giảm sức mạnh của chúng. Nhưng Thi Khải Tân không hề cho rằng sau khi đã đề nghị muốn đi gặp Phó Thành Vũ, Quân Thanh Dư sẽ chỉ đứng nhìn bên ngoài lồng giam.
“Lực chiến đấu của tộc côn trùng rất mạnh mẽ, dù đã có sóng âm đặc biệt áp chế nhưng tiếp xúc quá gần cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa sự đáng ngại của chúng không chỉ là lực tấn công cao, mà lực phòng thủ cũng rất đáng gờm, có những lúc người máy tấn công trực diện cũng khó mà để lại dấu vết ngoài lớp vỏ đó”.
“Hiện giờ Phó Thành Vũ chưa hoàn toàn mất lí trí, trải qua chuyện hôm qua lão chắc chắn rất tức giận, vì vậy sẽ càng nguy hiểm hơn nữa”.
Quân Thanh Dư gật gù, trông có vẻ rất tiếp thu những lời này.
Thi Khải Tân ngoài mặt vui mừng, đang định giới thiệu những nơi khác trong hoàng cung thích hợp để tản bộ thì nghe thấy Quân Thanh Dư lạnh nhạt nói: “Dẫn đường đi”.
“…”.
“Hửm?”.
“Vưng”.
Quân Thanh Dư chẳng qua chỉ là cảm thấy nếu Phó Thành Vũ biến thành tộc côn trùng đã là kết cục đời lão thì có hơi đơn giản quá. Phía Liên Bang tạm thời chưa có hành động gì, nhưng hẳn là không lâu nữa sẽ có tin tức thôi.
Thân tín của Phó Thành Vũ chắc chắn đã báo tin lão gặp chuyện cho bên kia. Lỡ như đến lúc đó, để tránh hai bên khai chiến mà giao Phó Thành Vũ cho Liên Bang, thì có khi Phó Thành Vũ đã biến thành tộc côn trùng vẫn có thể được đối xử tử tế.
Quân Thanh Dư cứ nghĩ đến khả năng đó là thấy cáu.
Thi Khải Tân đi trước dẫn đường. Có anh ta đi trước nên không ai đến tra hỏi thân phận, một đường đi thẳng một mạch.
Quân Thanh Dư liếc nhìn xung quanh, trong một hành lang mà gặp ba đội tuần tra, có thể thấy bảo vệ ở đây rất nghiêm mật.
Thi Khải Tân quét thông tin cá nhân rồi đi vào trước, nói: “Phu nhân, chúng ta đứng ngoài lồng giam xem thôi nhé”. Đứng ngoài lồng giam có thể nhìn thấy rõ ràng tộc côn trùng đang co ro bên trong. Hình thể không nhỏ, khoảng cỡ một chiếc xe huyền phù.
Quân Thanh Dư không vội vàng đi vào làm gì hết, cậu hỏi một câu: “Trong này có máy quay an ninh không?”.
Thi Khải Tân vội đáp: “Có, 360 độ không góc chết”.
Quân Thanh Dư gật đầu.
Thấy Quân Thanh Dư không nói gì, Thi Khải Tân thở phào một tiếng từ tận đáy lòng. Anh ta chỉ sợ sau đó Quân Thanh Dư sẽ nói “Tắt đi”, vậy thì sẽ có chuyện thật đấy.
Quân Thanh Dư bước đến trước mặt Phó Thành Vũ, hỏi: “Thời gian này lão sẽ bị nhốt ở đây thôi à?”.
“Phải. Trước khi bàn bạc rồi đưa ra được phương án cuối cùng, lão sẽ ở đây”. Thi Khải Tân giải thích: “Máy quay an ninh ở đây được chia đều cho các vị nguyên soái giám sát”. Vì liên lụy quá nhiều nên giao đều cho các nguyên soái là ổn thỏa nhất.
“Tất cả nguyên soái à…”. Quân Thanh Dư hơi chớp mắt, cậu ngồi xổm trước lồng giam, âm thầm phóng linh khí để lại dấu ấn trên người lão.
Tộc côn trùng cực kì nhạy cảm với linh khí, tên tộc côn trùng vốn đang nhắm mắt lập tức mở trừng hai mắt. Con ngươi dọc hung ác mà nhìn Quân Thanh Dư.
Quân Thanh Dư không hề tránh né mà thẳng thắn nhận lấy ánh mắt lão, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, nói nhỏ: “Chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Thi Khải Tân nghe thấy tiếng nhưng không quá rõ ràng. Trong này không có người khác, anh ta tưởng là đang nói với mình, “Phu nhân đang nói gì thế?”.
“Không có gì”. Sau khi đã để lại dấu ấn, Quân Thanh Dư cũng không định ở lại lâu, cậu quay người bước đi, “Trong này hơi bí bách, đi thôi”.
“Vâng!”, Quân Thanh Dư chịu rời khỏi đây, Thi Khải Tân tất nhiên rất vui.
Trong phòng rất âm u, khác biệt rõ rệt với ánh mặt trời chói mắt bên ngoài.
Quân Thanh Dư nhíu mày, “Chuyện tôi đến đây không được kể với Viễn Xuyên”.
“Vâng”.
“Gửi cho tôi thời gian phân ca của các nguyên soái. Viễn Xuyên bận lắm, đến ca của anh ấy cứ để tôi lo”.
“A…”, Thi Khải Tân ngớ người. Hiện giờ trong tay anh ta chưa có thời gian biểu, nhưng sau khi đã phân chia ổn thỏa thì sẽ được ưu tiên gửi cho các sĩ quan tùy tùng, sau đó mới giao lại cho các nguyên soái. Nên dù hiện giờ anh ta chưa có nhưng không lâu sau cũng sẽ có.
Quân Thanh Dư nhướn mày, “Có vấn đề gì không?”.
Thi Khải Tân hơi suy nghĩ, đáp: “Khả năng là tôi phải làm báo cáo gửi nguyên soái trước đã”.
“Phía Viễn Xuyên tôi sẽ tự mình nói, anh gửi thẳng cho tôi là được rồi”. Hai người vừa đi vừa nói, một cơn gió mát lạnh thổi qua cuốn theo bông hoa trên cành, đúng lúc rơi xuống trước mặt Quân Thanh Dư.
Quân Thanh Dư giơ tay đỡ lấy trước khi bông hoa rơi xuống đất. Hương thơm vẫn còn đọng lại, cậu mân mê bông hoa trong tay, bình thản nói: “Quyền ngang nhau nhưng có phân chia cấp bậc mệnh lệnh ưu tiên, cần tôi nói nghiêm hơn nữa không?”.
Thi Khải Tân giật mình nhận ra mình đã bỏ sót điểm này, vội lắc đầu, “Thời gian biểu được gửi đến tôi sẽ gửi cho cậu ngay”.
“Ừ”.
Thời gian ra ngoài không hề ngắn, lúc quay lại phòng họp thì đã sắp trưa rồi. Thường thì các cuộc họp giữa các nguyên soái sẽ không kéo dài liên tục mà có thời gian tạm nghỉ. Quân Thanh Dư dựa vào tường đợi ngoài cửa, không đi đâu hết.
Khả năng cách âm của phòng họp rất tốt, cậu ở bên ngoài không nghe được gì. Lúc cuộc họp kết thúc, cửa phòng họp tự động mở ra vang lên tiếng “két két”, Quân Thanh Dư hoàn hồn lại, bước đến trước.
Thấy Phó Viễn Xuyên đi ra, Quân Thanh Dư cài bông hoa đã sắp bị cậu nghịch cho rụng hết cánh lên túi áo trước ngực anh. Quân Thanh Dư cười tươi tắn, “Đẹp lắm”.
Phó Viễn Xuyên không nhìn rõ là thứ gì, nhưng lại ngửi được hương hoa rất nhẹ, “Đến vườn hoa chơi sao?”.
Tác giả có lời muốn nói:
Bắt đầu tiết lộ thân phận của cá nhỏ nè~