Sầm Dũ gật đầu, nói: “Vậy thì tốt rồi, không thể làm trễ nải công việc.”
Sầm Dũ đưa y đến cửa, lại dặn người bung dù nâng đèn. Lão quả thực mang tâm quý người tài với Thẩm Trạch Xuyên, chỉ tiếc Thẩm Trạch Xuyên lại làm ở Cẩm y vệ.
Cuối cùng Sầm Dũ nói: “Vụ án chiếu ngục cũng là án lớn, ba pháp ty cũng không chen tay được. Vị trí này xem như là một bước lên trời, ngươi nhất định phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm. Câu cửa miệng gần vua như gần cọp, người có thể làm việc tại ngự tiền (trước mặt vua), đều có thất khiếu lanh lợi cả. Ngược lại cũng không cần quá để ý chuyện lý lịch, ngươi đã coi như là thiếu niên đắc chí rồi. Thời gian còn dài, phải ghi nhớ kỹ, ngoại trừ ban sai, chuyện khác không cần gấp gáp. Định đô Hầu cũng không phải loại người tài hèn sức mọn, các ngươi ngày sau ban sai không thể thiếu phối hợp, tối nay rượu uống qua thì thù hận tán, mặc dù không thành tri âm, làm bằng hữu tương trợ với hắn, nhưng cũng tốt hơn là gặp mặt mà đỏ mắt. Lan Chu, ta tiếc ngươi có tài, mong ngươi vững vàng, sự nghiệp thành tài!”
Sầm Dũ chân thành như vậy, Thẩm Trạch Xuyên nghe tâm phục khẩu phục. Y hành lễ, Sầm Dũ liền đỡ y dậy, nói: “Đêm mưa đường trượt phải cẩn thận. Ngươi đi đi.”
Thẩm Trạch Xuyên phủ thêm áo lông trắng muốt mà Lý Kiến Hằng ban thưởng, bái biệt Sầm Dũ, cũng không ngồi kiệu, để Kiều Thiên Nhai che dù, một chủ một tớ tiến vào trong mưa.
Hai người đi dọc đường chưa bao lâu, thì nghe tiếng vó ngựa phía sau. Kiều Thiên Nhai giũ giũ nước mưa, dịch ra một bước, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Trì Dã giục ngựa phi gấp tới.
“Đến hay lắm, ta —— “
Lời Kiều Thiên Nhai còn chưa dứt, Tiêu Trì Dã đã cúi xuống mang người đi rồi. Nước mưa dưới móng ngựa đạp bắn toé hết một thân Kiều Thiên Nhai. Hắn giương cánh tay, từ từ nói nốt nửa câu sau: “… muốn uống chút rượu trắng.”
Tiêu Trì Dã tay vượn eo sói, trong ngực nhét Thẩm Trạch Xuyên cũng không cảm thấy bất tiện. Hắn quấn lấy người giục ngựa chạy băng băng, không mảy may tốn lực, lồng ngực cường kiện rắn chắc trụ vững Thẩm Trạch Xuyên, như núi bạc tường sắt.
Lãng Đào Tuyết Khâm đội mưa chạy gấp, thật giống một tia chớp trong đêm mưa đen kịt, đạp vỡ vô số vũng nước, xông thẳng hướng cửa thành.
“Là ai giục ngựa đi đêm?!” Cấm quân đầu tường cầm đèn quát hỏi.
Tiêu Trì Dã kéo áo choàng bọc Thẩm Trạch Xuyên ở trong đó, dựng cao yêu bài của mình lên, nói: “Mở cửa.”
“Tổng… Hầu gia!” Tổng kỳ đầu tường tức khắc hành lễ, phất tay hô lớn, “Mau chóng mở cửa!”
Cửa thành ầm ầm mở ra, Lãng Đào Tuyết Khâm liền chạy thẳng ra ngoài. Gió đêm sượt qua gò má, Lãng Đào Tuyết Khâm càng phi càng nhanh, Hải Đông Thanh vút ra từ trong mưa theo sát ở phía sau.
Thẩm Trạch Xuyên vịn lên lưng ngựa, nói: “Không thể đi quá xa, sáng mai —— “
Tiêu Trì Dã nắm trụ cằm Thẩm Trạch Xuyên, kéo quay về mình, nghiêng đầu hôn lên. Thẩm Trạch Xuyên không tinh cưỡi ngựa, trong lao nhanh như gió không thể dựa vào gì khác ngoài Tiêu Trì Dã. Một tay y nhấn lên lưng ngựa xóc nảy, một tay chống trên người Tiêu Trì Dã, không có cách nào nhìn con đường phía trước, trong nụ hôn bị nước mưa làm ướt con ngươi.
Bọn họ đã bảy, tám ngày không gặp rồi.
Một tay Tiêu Trì Dã vòng qua ôm siết Thẩm Trạch Xuyên, khiến người dán chặt phía trước ngực mình, men theo gò má y, hôn đến bên gáy y.
Áo quần Thẩm Trạch Xuyên xốc xếch, quan bào dưới áo lông trắng đã bị kéo mở ra chút. Lúc y ngước mắt lên là đêm mưa đen thẳm. Nước mưa thuận đường cong chảy vào trong cổ áo, thấm ướt vải vóc, cũng thấm ướt thân y. Y vò nhíu áo bào của Tiêu Trì Dã, bị Tiêu Trì Dã làm cho thở dốc.
Mưa càng rơi càng rền rĩ, Lãng Đào Tuyết Khâm lao gấp trong đêm. Lối về đã ẩn trong đêm dài, ngựa như con thuyền đơn độc, trên mình chở người thâu hoan.
Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt chịu đựng, mồ hôi chảy ròng ròng, ướt đẫm mà run rẩy. Tiêu Trì Dã không nói một lời, móng ngựa đạp trong lầy lội, đường không dễ chạy, mấy lần xóc nảy xô lên đều khiến Thẩm Trạch Xuyên thốt ra tiếng.
Tiêu Trì Dã cũng ra chút mồ hôi, rượu mạnh thúc giục, hắn trong vui thích điên cuồng này giữ chắc Thẩm Trạch Xuyên, khiến mỗi một lần chập trùng đều vừa đúng chỗ. Hắn uống rượu xong càng dâng hứng thú hơn bình thường, sức lực đều lên trúng điểm, làm cho Thẩm Trạch Xuyên căn bản không cách nào chống đỡ, cũng không có chỗ để trốn.
“Cọ thoải mái rồi sao?” Tiêu Trì Dã thấy y muốn rời liền năm ngón giao triền, ôm lấy người hỏi.
Thẩm Trạch Xuyên bị hắn giữ lại, y nói: “Ừm…”
Tiêu Trì Dã nói: “Lần tới cọ cho đúng chỗ.”
Tiêu Trì Dã sờ đến thuỳ tai Thẩm Trạch Xuyên, chụp lên một đồ vật. Hắn vén mái tóc ướt đẫm của y, hôn lại hôn.
Thẩm Trạch Xuyên ngửa cổ lên ngọc bích cũng lắc lư theo. Y kinh ngạc sờ thấy chiếc khuyên tai, mấy lần mở miệng đều bị thở dốc làm cho rối loạn rồi. Y chìm trong xuân triều, vừa hiểu lại như không hiểu nhìn Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã đã giết sạch ôn nhu còn sót lại.
Ngày xuân ấm lại, thật sự không hay, đây chính là mùa vui chơi. Kẻ hư đều thích chơi, chỉ cần tụ lại cùng nhau thì có thể không gió cũng dậy sóng. Ánh mắt chạm nhau liền mang theo ám chỉ, tình cảm tê dại nhảy lên xương sống, hận không thể vén tới đối phương xé ra ngụy trang giả vờ đoan chính, ai cũng không hiểu được sự phóng đãng dưới quan bào của bọn họ.
Chỉ cần không có người khác nữa, nhất định lộ ra nguyên hình.