” Tuệ Liên tỷ…”
Tiếng Khanh Bình gọi ” Điện hạ” vọng tới từ xa, Khanh Bình cố gắng kéo Tuệ Liên chạy về phía nàng, Đàm Nhu vừa thấy vừa kích động, Chiêu Phong nhất quyết không buông nàng ra Đàm Nhu vừa quát vừa lo lắng.
” Buông ta ra,…. Tuệ Liên tỷ đừng qua đây….”
Họ không nghe nàng nói gì, trong chốc lát Khanh Bình và Tuệ Liên đã xuất hiện trước mặt nàng, Khanh Bình cầm kiếm thủ sẵn bảo vệ chủ tử của mình và Tuệ Liên.
Đàm Nhu đẩy mạnh Chiêu Phong ra, nàng tiến lên trước chỉ thẳng mặt tên quan thần mà nói.
” Ông có muốn chết tại đây luôn không? để con cháu đời sau sẽ nhớ công ơn của ông khi dẫn binh vào để giết yêu nữ bảo vệ đất nước.”
Tên quan thần chưa mở miệng nàng đã kéo cổ áo ông ta đi vào, nàng đấm thật mạnh vào mặt lão ta, lão ta cũng đã lớn tuổi, binh lính và tướng cung thủ cũng ra tay, họ bắt đầu cầm kiếm xông lên, Chiêu Phong trong lúc cấp bách đã bế nàng lên rồi chạy, Khanh Bình cũng bế Tuệ Liên đi, đứng trên nóc nhà họ nhìn xuống bao nhiêu là binh lính cầm tên thủ sẵn họ bắt đầu bắn, Chiêu Phong vội đưa nàng đi, Khanh Bình vì chắn cho Tuệ Liên mà bị trúng một tên vào tay phải, Tuệ Liên vừa nằm trong lòng đệ đệ thì đã sốt sắng lên, Khanh Bình nhẹ giọng an ủi nàng.
” Tỷ cứ yên tâm, đệ không sao hết, đệ sẽ đưa tỷ ra khỏi đây an toàn nhất có thể.”
Vào khoảnh khắc đó Tuệ Liên đã hiểu ra rằng Khanh Bình thích nàng đến nỗi nào, thích là thích không màng đến thân phận địa vị, vị thiếu niên đó vừa mới biết yêu và yêu hết mình, đối phương biết, mọi người biết, chỉ có cậu ấy ngu ngốc cho rằng mình đã chôn tình cảm thật kĩ rồi.
Tuệ Liên rưng rưng.
” Đệ có thích ta không?”
Câu hỏi đó rất đột ngột, Khanh Bình ôm chặt tỷ tỷ trong lòng mà không dám hoảng loạn, trong lòng không ngừng đấu tranh, là thích hay là không.
Cả hai nam nhân hết mình bảo vệ nữ nhân mà mình thương, họ nhảy qua biết bao nhiêu là nóc nhà, cùng hết mình chạy đi với mong muốn duy nhất là đối phương được an toàn.
Đàm Nhu dãy rụa một hồi, rồi nàng an tĩnh nhìn Chiêu Phong, thật là buồn chuyện này bỗng nhiên to lên Đàm Nhu sắp tới đã không thể dự lễ mừng thọ của lão thái thái, nàng cũng không được ở cùng Chiêu Phong như mấy tháng nay, chuyện này đến quá đột ngột, muốn trách cũng không thể trách được.
Rồi cả hai lại dừng lại khi đã gần đến cổng hoàng cung, tất cả vẫn rất bình thường, binh lính vẫn tuần tra cung đều đặn, cổng vẫn mở như thường, Chiêu Phong đơ người một lát, chàng đứng trên mái nhà nhìn xuống đám binh tuần tra phía dưới, họ có thấy Chiêu Phong liền lật tức cúi người hành lễ.
Chiêu Phong đưa Đàm Nhu xuống, Khanh Bình cũng vừa đáp đất vừa ngơ người hỏi Chiêu Phong.
” Điện hạ, cổng vẫn mở, không có binh lính bao vây, sao lại như vậy.”
Chiêu Phong vừa nhận ra thì đã mở miệng chửi.
” Tên ôn thần chết tiệt, hắn dám dẫn binh cung thủ tấn công Đàm Nhu, hắn..”
Đàm Nhu ngắt lời.
” Đến nước này rồi, đã đến lúc ta phải đi rồi, ta sẽ về núi Nguyệt, chàng nhớ giữ sức khỏe trời cũng sắp lạnh rồi.”
Tuệ Liên bước chậm về phía Đàm Nhu vừa có chút không muốn, hai tay của nàng xếp vào nhau đưa lên ngang eo giống như một tì nữ, Đàm Nhu thấy vậy liền hạ tay Tuệ Liên xuống.
Khanh Bình đứng bên đối diện nhìn không thôi, Chiêu Phong nắm chặt lấy tay nàng.
Đàm Nhu ngước nhìn khuôn mặt Chiêu Phong, thấy Chiêu Phong vừa nói vừa lắc đầu.
” Không đâu, không sao hết.”
Đàm Nhu gạt tay Chiêu Phong ra, nàng nhìn Chiêu Phong có chút tiếc nuối rồi thôi, nàng lấy trâm cài trên đầu mình xuống, nàng dúi vào tay Chiêu Phong rồi dặn dò chàng.
” Phải giữ cho kỹ đấy, đây là trâm cài đại huynh tặng ta chàng không được làm mất đâu đấy.”
Đàm Nhu vừa nhìn chàng vừa gật đầu cười, Chiêu Phong dù không muốn nhưng thấy đã đến đây rồi thì nên theo ý Đàm Nhu, chàng cũng miễn cưỡng gật đầu.
Khanh Bình lén lút đi về phía Tuệ Liên, thiếu niên trẻ bỗng nắm chặt tay Tuệ Liên rồi thổ lộ.
” Tuệ Liên tỷ, tỷ có nhớ lần đầu ta gặp nhau không? ta..”
” Đệ thích ta chứ gì?”
Tuệ Liên ngắt lời, nàng gạt tay Khanh Bình ra, lại tháo vòng tay trên tay mình ra, vòng tay ngọc màu trắng trong này vốn là của Khanh Bình tặng nàng nhưng bây giờ nàng tháo ra đưa lại cho đệ ấy.