Có thể nói rằng cậu không hề tồn tại bất cứ sức quyến rũ nào hết.
Thế nên cậu không biết vì sao Thích Thủ Lân lại cố chấp với cậu đến thế.
Hơn nữa, ngay cả Vưu Bội Sâm vừa mới biết cậu không lâu, cũng cho rằng cậu là loại người chỉ cần cho cậu tiền, cậu có thể tùy tiện ngủ với gã.
Hóa ra trong mắt của những người khác, cậu…… lại thảm hại như vậy.
Trong mắt họ, cậu là một người bố đơn thân, bị chơi đùa rồi sau đó bị vứt bỏ. Sau đó đang trong thời kỳ cho con bú mà đi dụ dỗ người khác, là một “thằng đĩ” không biết xấu hổ.
Rõ ràng cậu không hề muốn bị coi là vai phụ, nhưng bây giờ ngay cả người đàng hoàng cậu cũng không thể làm được nữa.
Đây rõ ràng không phải là điều cậu muốn.
Không phải là thứ “được yêu cầu” mà cậu muốn.
Trì Diễm dường như đắm chìm vào trong suy nghĩ của bản thân. Nhưng chính biểu cảm đau khổ và u buồn này của cậu, đã khiến cho trái tim của Vưu Bội Sâm ngứa ngáy.
Gã thử vươn tay ra……
“Em đã không còn là sinh viên nữa.”
Dường như có thứ gì đó như có như không mà nương theo vai áo sơ mi của Trì Diễm mà mơn trớn, khiến cho cậu vô thức thẳng lưng.
“Cũng không phải là người vô dụng, để người khác sai vặt, hay làm những chuyện vặt vãnh nữa.”. đam mỹ hài
“Em phải luôn ghi nhớ mục tiêu, trách nhiệm và giới hạn của bản thân.”
“Tôi tin là em sẽ làm tốt thôi”
(Đây là lời thoại ở chương 39 nha)
Có một người đã luôn cổ vũ cậu như thế đấy, ngay cả khi lúc đó cậu chẳng hề có chút ưu điểm nào.
Mục tiêu, trách nhiệm và…… cả giới hạn.
“Chẳng lẽ ở trường thầy cô không dạy cậu à?” Trì Diễm nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Vưu Bội Sâm.
“Rằng lúc thực tập nên nói chuyện với tiền bối như thế nào cho phải phép.”
Vưu Bội Sâm ngẩn ra, không biết vì sao, gã cảm thấy khí thế trên người của Trì Diễm đã thay đổi. Không còn dáng vẻ rụt rè, lấy lòng như trước nữa.
Thay vào đó là…… một khí thế của kẻ bề trên không thuộc về cậu.
“Có thể lúc ở trường cậu rất nổi tiếng, nhưng công ty chúng tôi không phải là nơi để cậu săn người đẹp đâu.”
Là một người tiền bối, cậu đã nhiều lần bảo vệ Trâu Nhuận và Đường Du. Là một thành viên chính thức của nhóm, cậu có trách nhiệm hơn trong việc duy trì yên bình trong môi trường công sở.
Cậu không phải là người có cũng được, không có cũng không sao.
Cậu là người không thể thay thế.
“Chỉ là nói đùa thôi mà, sao mà nghiêm túc thế……” Giọng của Vưu Bội Sâm có chút mất tự nhiên, gã không ngờ Trì Diễm lại trút bỏ dáng vẻ thân thiện thường ngày đi như thế.
“Nếu cậu cho rằng lần thực tập này chỉ là trò đùa mà thôi, thì tôi có thể báo cáo với ông chủ rằng cậu đã cư xử không đúng mực trong thời gian thực tập. Cậu nên biết rõ, điều này sẽ được ghi lại trong hồ sơ thực tập của cậu đấy.”
Trì Diễm là một người hiền hòa, nhưng dưới ánh sáng xanh xanh của màn hình hắt tính hắt lên phần chân mày bị đứt đoạn kia, lại khiến cậu trông có vẻ hung ác.
Cậu hất tay của Vưu Bội Sâm ra, tựa lưng vào ghế, trầm giọng nói: “Tôi sẽ không nói lại lần hai.”
Vưu Bội Sâm cũng không ngốc, sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, gã liền hậm hực thu tay lại.
Sau trận giằng co như thế, cũng không ở lại tự nhiên được nữa. Thế là gã bèn rời đi.
Trong lúc thang máy không ngừng đi xuống, trong lòng Vưu Bội Sâm vẫn còn khinh thường: Dù sao cũng chỉ là một tên đã bị người ta chơi nát, là một đôi giày rách mà thôi, bây giờ giả bộ đứng đắn làm cái gì chứ.
Thang máy dừng lại ở lầu một. Ánh mắt tập trung nhìn vào người đứng ở bên ngoài.
Ngay cả một alpha có tính cạnh tranh, ganh đua và hiếu thắng như Vưu Bội Sâm, cũng không thể không thừa nhận rằng ngoại hình của người này rất bắt mắt, hơn nữa còn có chút quen mắt.
Vưu Bội Sâm muốn đi ra ngoài, nhưng ánh mắt của người đàn ông ở bên ngoài thang máy khiến cho gã rất khó chịu.
Ánh mắt của hắn quá lạnh lẽo. Lông mày rậm cùng với đôi mắt đen tuyền, nhưng lại không hề có chút sức sống nào. Tựa như một viên pha lê nhân tạo vậy.
Vưu Bội Sâm theo bản năng mà nhấn tầng -1, còn lấy điện thoại ra nhìn, hòng che đi cảm giác bất an không rõ ngọn nguồn này. Cấp bậc alpha của gã không hề thấp, hẳn là gã không nên cảm thấy hồi hộp như thế này.
Nhưng trực giác mách bảo rằng thà rằng gã đi bộ còn hơn là phải đi ra ngoài thang máy ở tầng này.
Thực tế thì sự chú ý của gã cũng không nằm ở điện thoại, khóe mắt gã không ngừng liếc nhìn cánh của. Cánh của khép lại từng chút từng chút một, lòng gã lại từng chút từng chút thả lòng.
Ngay vào lúc cánh cửa hoàn toàn đóng lại, cánh cửa thép của thang máy đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn cùng với một hồi chấn động.
Một bàn tay nhợt nhạt với những khớp xương rõ ràng hung bạo mở cánh cửa ra.
Ngoài cửa cũng truyền đến năm chữ nhẹ nhàng như gió rào rạt thoáng qua:
“Tao cho mày đi à?”
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Hòn đá của chúng ta trưởng thành rồi. Chỉ là bé nó chưa nhận ra là lão Thích đã ảnh hưởng đến bé nó nhiều như thế nào á.
Chương tiếp theo sẽ là……
_________________________________
Escanor: Sắp tới tui thi cuối kỳ rồi nên là thời gian ra chương sẽ không cụ thể nha. Nếu tui rảnh tui sẽ cố gắng edit chương mới cho mọi người a. Nhưng mà bù lại thì sau ngày 10/1 thì tui thi xong rồi. Lúc đó tui sẽ bù lại chương cho mọi người ạ (‘▽’ʃ♡ƪ)
Hẳn là mọi người cũng sắp thi rồi đúng hăm, tui chúc mọi người thi tốt hết nhé, đạt được điểm 10, được A, A+ hết luôn nè, đạt được học bổng lun nè.
