“Liễu Thu cô cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Có chuyện gì vậy hả!?”.
“Trong cung có chuyện lớn, hiện tại ta không tiện giải thích nhiều! Khi đến nơi rồi ngươi sẽ biết thôi!!”.
Liễu Thu chỉ nói vài câu qua loa, nhưng bên trong lại chứa đầy tính nghiêm trọng. Dĩ nhiên Tiểu Khả hiểu điều này, trong lòng cô bắt đầu dâng tràn lo lắng, đột nhiên lại cảm thấy có chút bất an, tâm trạng bứt rứt, cảm giác vô cùng khó chịu, giống như biết rằng đã xảy ra một chuyện gì đó nhưng bản thân lại mù mịch không rõ tường tận như thế nào.
Cứ như vậy Tiểu Khả liền đã bị Liễu Thu kéo vào trong điện. Nàng ta vội vã lôi cô đi tới hậu điện tiến vào tẩm cung của Trưởng công chúa.
Tiểu Khả vừa đặt chân tới đã thấy Lý Oanh cùng Thái Đường đang đứng đợi sẵn, Hoàng Liên, Bích Hà và bên cạnh còn có rất nhiều cung nữ khác nữa, trên mặt của họ đều hiện ra sự lo lắng vô cùng. Biểu hiện của họ càng khiến cho Tiểu Khả vốn đã hoang mang giờ càng bối rối hơn.
Liễu Thu kéo cô tới trước mặt của hai mẹ con Lý Oanh rồi mới buông tay, nàng đối chủ tử gật đầu giống như muốn nói rằng đã dẫn người tới. Chưa kịp đợi Tiểu Khả cất giọng thắc mắc thì Thái Đường đã nhanh chóng bước tới níu lấy cánh tay của cô. Tiểu Khả giật thót, cô vội muốn rút tay lại nhưng công chúa nắm rất chặt khiến cho cô không thể nào rút ra được. Tiểu Khả tròn mắt nhìn công chúa vẫn một mực níu chặt tay của mình, trong lòng có chút bất lực. Rồi cũng đành phải lờ đi, quay qua đối diện với Lý Oanh.
“Nương Nương xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”.
Cô vừa dứt lời, Lý Oanh đột ngột tiến lại nắm lấy bên cánh tay còn lại của mình, Tiểu Khả bị giật mình lần thứ hai.
“Tiểu Khả ngươi phải giữ an toàn cho Huyên nhi!”.
Tiểu Khả ngơ ngác. “Có chuyện gì vậy?”.
Lý Oanh lên tiếng, giọng điệu vô cùng khẩn trương. “Trong cung bùng phát dịch bệnh, Huyên nhi chỉ vừa mới khỏi bệnh, bổn cung không muốn công chúa lại phải bị nhiễm bệnh lần nữa!”.
Tiểu Khả đơ ra vài giây, sau đó cô kéo ra tay của Thái Đường, lùi lại vài bước cố ổn định lại dòng suy nghĩ đang rối bù của mình.
“Khoan đã! Đợi một chút”.
Cô hít đầy không khí vào buồng phổi, rồi thở phù một hơi dài. Hai tay duỗi thẳng xuống siết chặt, rồi lại giãn ra, từng ngón tay mở ra rồi gập lại. Bắt đầu lấy lại sự điềm tĩnh để tiếp thu mọi thông tin sắp sửa được biết. Đây cũng là một thói quen nghề nghiệp, tự tạo ra và trở thành một phần cử chỉ phản xạ của Tiểu Khả quãng thời gian cô còn làm bác sĩ tâm lý ở hiện đại.
“Được rồi, mọi người bình tĩnh lại, đừng gấp gáp gì cả. Bây giờ, một ai đó có thể tường tận nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”.
Lý Oanh chau mày nhẹ, đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Liên. Hoàng Liên gật đầu nhận lệnh, bước lên đối mặt với Tiểu Khả, lên tiếng kể lại tình hình cho cô.
“Nửa đêm hôm qua vào giữa canh tư, Tôn Ngự y được bí mật gọi vào cung, nghe nói là để chẩn bệnh cho cung nữ. Được biết rằng Tôn Ngự Y chỉ bắt mạch sơ qua cho thị nữ đó rồi kê đơn thuốc, không lâu liền đã âm thầm trở về”.
“Vậy cũng là điều bình thường thôi mà!?”. Tiểu Khả khó hiểu.
“Hai canh giờ sau tin tức được truyền đến, thị nữ kia đã bị chết một cách đột ngột”.
Tiểu Khả đơ người, sau đó liền vội vàng hỏi lại. “Có biết được tại sao hay không?!”.
Hoàng Liên im lặng, Bích Hà đứng phía sau nhanh nhẹn tiếp lời.
“Theo như tình hình được báo lại, khi cung nữ đó vừa chết thì những người được phân cùng phòng ban đầu không hề để ý đến. Nhưng ngay sau đó bọn họ đều nghi ngờ, bởi vì thể trạng của cung nữ kia bình thường vô cùng khoẻ mạnh, chỉ có lúc nửa đêm bị cảm nhiễm phong hàn mà thôi. Sau đó vì cảm thấy bệnh trạng của cung nữ kia không ổn, cho nên bọn họ đã xin phép chủ tử và gọi Tôn Ngự y vào cung. Nhưng rồi chưa đầy hai canh giờ sau cung nữ kia đã chết bất đắc kì tử, tất cả bọn họ đều đổ dồn hết nghi ngờ vào đơn thuốc mà Tôn Ngự y đã kê. Việc này mang tính khá nghiêm trọng cho nên lập tức được thông báo lên Phượng Quang cung”.
“Xin hỏi Hoàng hậu nương nương có cho người qua đó để tìm hiểu tình hình chưa?”.
Hoàng Liên gật gật đầu. “Nương nương đã phái tất cả các Thái y của Thái Y viện đến điều tra rồi nhưng vẫn chưa thu được kết quả”.
Sau một lúc giữ im lặng cuối cùng Liễu Thu mới cất giọng tiếp tục câu chuyện, nhưng ngữ điệu của nàng lại có phần nặng nề hơn cả hai người vừa rồi. “Thị nữ kia vừa chết, nửa canh giờ sau liền có nhiều cung nữ, nội quan khác lần lượt ngã bệnh. Chỉ trong vòng ba khắc gần như hơn một nửa hạ nhân của cung đó đều mắc bệnh, dấu hiệu bệnh đều giống hệt như cung nữ vừa chết kia!”.
“Chẳng phải đã cho Thái y qua đó rồi sao. Bọn họ nói thế nào?!”.
“Lê Thái y đã xem xét tình trạng của những người mắc bệnh và suy đoán có lẽ như căn bệnh của cung nữ đã chết kia là cùng một dạng. Lê Thái y chỉ có thể suy đoán bệnh này có khả năng lây nhiễm, nhưng ông ấy lại không thể tìm được nguyên nhân nào cả. Tất cả các Thái y đều lắc đầu bất lực”. Bích Hà giải thích.
Tiểu Khả khoanh tay trước ngực, mặt cúi nhìn xuống đất, cô gật đầu, vẻ như đã hiểu rõ. Không vội vã, cô lên tiếng hỏi lại một câu.
“Tình hình hiện tại như thế nào rồi?”.
“Lê Thái y ngay lập tức trình báo lên chỗ Hoàng thượng, Quan gia đã cho Cấm Vệ quân phong toả cung, toàn bộ hạ nhân kể cả cung nhân và chủ tử cũng bị giữ lại trong đó, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Thông báo được truyền khắp Hoàng thành lệnh cho các cung các viện phải tăng cường đề phòng, nếu như có người nhiễm bệnh lập tức cách ly rồi báo lại cho Ngự y. Thái Y viện đã bị Quan gia dồn áp lực từ giờ cho đến sáng mai nhất định phải tìm ra căn nguyên bệnh và đưa ra cách giải quyết, bây giờ cả Viện bọn họ như đang ngồi trên đống lửa, rối tung rối mù. Hiện tại bọn họ vẫn chưa thể biết được có bao nhiêu người đã từng tiếp xúc với cung nữ kia, điều duy nhất lúc này họ có là thi thể của tiểu cung nữ, chính là bắt nguồn lây nhiễm. Những cung khác thì như ong vỡ tổ, ai nấy lo sợ phập phồng đóng chặt cửa, cung phi còn dặn dò hạ nhân đến dược phòng lấy rất nhiều thuốc về dự trữ đề phòng bất trắc!”.
Sau khi Hoàng Liên vừa thuật lại tình hình hiện tại, Tiểu Khả chỉ im lặng nghe mà không nói gì. Lúc này trong đầu cô tràn đầy những dòng câu hỏi, nhưng chúng đều không có câu trả lời. Căn bệnh này làm cho cô nhớ lại trận dịch bệnh lớn mang tính toàn cầu vào năm 2003, đại dịch SARS.
Năm đó Tiểu Khả chỉ mới có bảy tuổi, tư duy còn non nớt nhưng cô đã từng tận mắt chứng kiến sự khủng khϊếp của nó. Trận đại dịch bắt nguồn ở Hồng Kông, rất nhanh liền bùng phát ở Việt Nam. Trận đại dịch đó đã lấy đi hơn chín trăm mạng người, trong đó Việt Nam có năm trường hợp tử vong.
Thật sự không hiểu tại sao lúc này Tiểu Khả lại có suy nghĩ như vậy, nhưng tình hình bây giờ khiến cho cô phải nhớ lại căn bệnh SARS năm đó.
Tiểu Khả trong lòng thầm hiểu rõ, mục đích mà Lý Oanh gấp gáp tìm kiếm và kể cho mình tường tận về tình trạng bây giờ, ngoại trừ muốn bản thân có thể bảo vệ Thái Đường, còn lại nàng có lẽ tin tưởng rằng cô sẽ giúp tìm ra nguyên nhân của căn bệnh này.
Tiểu Khả thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô ngẩn đầu, ánh mắt nhìn về phía Lý Oanh, như là dò xét.
“Có phải Nương Nương muốn thần giúp đỡ về việc này?”.
Lý Oanh gật đầu khẳng định, nàng bước tới, trước mặt bao nhiêu người không ngần ngại nắm lấy cánh tay của Tiểu Khả. Ánh mắt đầy khẩn cầu, tay càng siết chặt hơn.
“Tiểu Khả, bổn cung biết ngươi rất giỏi về y thuật, chỉ là ngươi chưa từng muốn để cho người khác biết! Nhưng bổn cung hiểu được, vốn y thuật của ngươi rất xuất chúng, kiến thức sâu rộng tường tận cả những bệnh lạ mà người khác chưa từng nghe qua, thậm chí còn vượt qua cả những Thái y của Thái Y viện. Cho nên bổn cung nghĩ rằng khả năng của ngươi có thể giúp chúng ta tìm ra được căn nguyên lần này!”.
Tiểu Khả bối rối cố gắng rút tay lại nhưng không thể thoát được Lý Oanh. Cô không thể dùng sức hất nàng ra được, như vậy sẽ khiến nàng xấu hổ mà bản thân cũng ngượng ngùng.
“Nương nương là người quá đề cao thần! Thần làm sao có tài năng cao siêu như vậy chứ?!”.
“Bổn cung biết ngươi được! Những lần ngươi trấn an Huyên nhi và cách ngươi chữa bệnh cho hài tử, bổn cung đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Bổn cung chắc chắn lần này cũng vậy!”.
“Nh-Nhưng thần…!”. Tiểu Khả muốn lên tiếng phản đối ngay lập tức đã bị câu nói của Lý Oanh cắt ngang.
“Như vậy đi! Cứ xem như lần này không phải bổn cung lấy thân phận là Hoàng hậu ra lệnh cho ngươi. Đổi ngược lại, bổn cung với thân phận một người bạn bình thường khẩn cầu ngươi hãy giúp đỡ cho ta lần này. Có được không?!”.
Ngữ điệu của Lý Oanh vô cùng tha thiết, ánh mắt dịu dàng xoáy sâu vào trong tâm trí của cô. Sự khẩn cầu chân thành của nàng khiến cho Tiểu Khả cảm thấy bối rối cùng bất lực, cô thật sự không muốn dính vào những chuyện phiền phức này, nhưng trong lòng lại không nỡ từ chối nàng. Tiểu Khả thở một hơi dài, thôi vậy, ai bảo bản tính của cô từ nhỏ đến lớn đều là dạng người dễ mềm lòng cơ chứ!
“Được rồi, để xem thần có thể giúp được gì hay không!”.
Nghe câu nói và nhìn thái độ thoả hiệp của cô, Lý Oanh không khỏi mừng rỡ. Nàng siết chặt tay của Tiểu Khả, trên môi hiện ra nụ cười.
“Cảm ơn ngươi! Thật sự rất cảm ơn ngươi”.
Tiểu Khả cũng mỉm cười vì biểu hiện kia của Lý Oanh. Nhưng trước hết muốn tìm ra cách giải quyết thì phải biết nguyên nhân đã. Việc đầu tiên, nếu như theo lời kể của Hoàng Liên và suy đoán từ Lê Thái y, Tiểu Khả liền có thể khẳng định bệnh này có khả năng truyền nhiễm, và tốc độ lây nhiễm là rất nhanh. Nhưng hiện tại với lượng thông tin vô cùng mơ hồ và ít ỏi từ chỗ của Liễu Thu bọn họ thì cô không thể nào phán đoán được đây là bệnh gì. Hiện tại cô bắt buộc phải đích thân tới kiểm tra, cần phải xem xét và khám nghiệm kỹ càng cái xác của cung nữ kia, như vậy bản thân mới biết được rốt cuộc đây là bệnh gì.
“Bây giờ ta cần phải coi qua nguồn lây nhiễm trước, xác của thị nữ kia hiện tại như thế nào rồi?”. Tiểu Khả hướng Hoàng Liên hỏi.
Hoàng Liên cũng nhanh chóng đáp lại cô. “Xác của cung nữ kia vẫn còn bị giữ lại tại phòng của cô ấy, giờ đã được phong toả để Lê Thái y tiếp tục tìm hiểu. Nhưng tất cả bọn họ đều sợ hãi không dám lại gần!”.
Lý Oanh đám người vừa nghe thấy cô có ý định khám xét cái xác của cung nữ kia liền xì xào bàn tán. Bọn họ đều lo lắng khuyên ngăn cô, bởi vì dù gì giờ đây cô cũng là người của Phượng Quang cung, lỡ như cô không may bị nhiễm bệnh, thế chẳng phải khi cô quay lại sẽ truyền nhiễm cho tất cả mọi người sao!?
Thái Đường càng nghe cung nữ bàn tán càng thấy sợ, nàng cho rằng cách không ổn chút nào. Tiếp xúc trực tiếp với nguồn lây bệnh là quá nguy hiểm, hơn nữa người này là người mà nàng quan tâm, nàng không muốn thấy hắn có chuyện. Công chúa lặng lẽ tiến lại bên cạnh, kéo kéo vạt áo của người kia, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng lại lo lắng.
“Ngươi thật sự muốn đi xem xét xác chết kia sao? Nguy hiểm lắm, lỡ như ngươi nhiễm bệnh thì sao, đừng đi”.
“Chỉ dựa vào lời nói của Hoàng Liên thì thần không thể biết rõ ngọn ngành được. Thần cần phải đến đó khám nghiệm, đây là việc bắt buộc phải làm dù cho có nguy hiểm cỡ nào đi nữa! Công chúa không cần lo cho thần”.
Thái Đường nhìn thái độ dứt khoát của người kia, nàng cũng chỉ có thể ngậm ngùi bỏ cuộc.
Tiểu Khả không nói gì thêm, cô lấy ra từ trong áo khăn tay bằng vải bố, đưa lên che mặt rồi cột thật chặt ở sau gáy. Không quên đối Lý Oanh yêu cầu vài chuyện.
“Theo như Lê Thái y đã đoán đây là bệnh truyền nhiễm, Nương Nương hãy hạ lệnh xuống đóng chặt cửa cung, tuyệt đối không để người khác ra vào tùy tiện. Còn nữa, căn dặn mọi người dùng khăn che kín mặt, nhất là mũi và miệng vì rất có thể bệnh này lây nhiễm qua đường không khí. Điều quan trọng nhất chính là chúng ta không biết được nhân sự của Phượng Quang cung có người nào từng tiếp xúc với thị nữ kia hay không, cho nên phải đề phòng thật cẩn thận. Nếu như thấy người nào có dấu hiệu phát bệnh phải lập tức báo lại với ta, có hiểu chưa?”.
Lý Oanh gật đầu chấp thuận, ra hiệu cho Bích Hà nhanh chóng đi phân phó xuống dưới.
Tiểu Khả thuần thục chỉnh lại lớp ngoại sam viên lĩnh thùng thình, mượn sợi dây lụa buộc rèm trong sảnh cột lại thắt thành vòng rồi tròng vào hai tay siết gọn lại tay áo, mắc qua cổ. Sai khi chuẩn bị xong, cô đã sẵn sàng tinh thần để đi tới hiện trường.
Tiểu Khả nhìn về hướng của Lý Oanh. “Nương Nương có thể nói cho thần biết xác của thị nữ kia hiện tại đang ở cung nào không?”.
“Là Dụ Nguyệt uyển”.
Tiểu Khả đứng hình.
Từng chữ trong lời nói của nàng Tiểu Khả đều nghe vô cùng rõ ràng.
Không thể nào?!
Sao lại là chỗ của người kia?
—–Hết Chương 75—–
Tác giả: Bắt đầu từ chương này đổ đi, chương sau sẽ càng gây cấn hơn chương trước.

Ngày đăng: 21-8-2022