…
“Là Lục hoàng tử.”
“Thì ra khách quý mà trưởng quầy nói là Lục hoàng tử.”
Có người nhỏ giọng thì thầm nói, có người đứng dậy hành lễ với Tiêu Thành Vũ.
“Bái kiến Lục hoàng tử điện hạ.”
Liền thấy Tiêu Thành Vũ nâng tay: “Đứng lên đi, không cần khách khí.”
Một bộ dáng ôn hòa.
Tại kinh đô Đại Hạ này, ai ai cũng đều biết, Lục hoàng tử là một quân tử dịu dàng như ngọc, tính tình rất tốt.
“Lục hoàng tử, sao ngài lại đến đây vậy?”
Khương Tử Vân nhìn thấy Tiêu Thành Vũ xuất hiện, liền nhích người về phía hắn ta, nhỏ giọng nói.
Tiêu Thành Vũ cười dịu dàng, dáng vẻ thanh nhã: “Bổn điện hạ nghe thấy giọng nói của Quân nhị tiểu thư, sao có thể ngồi yên được chứ, tất nhiên là muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lời này vừa nói xong, liền ngẩng đầu lộ ra gương mặt thanh tuấn, nhìn về phía Quân Linh Nhi nói: “Quân nhị tiểu thư.”
Giọng nói trầm thầm, ngữ điệu ôn hòa.
Quân Linh Nhi cũng không ngờ tới Lục hoàng tử Tiêu Thành Vũ lại ở chỗ này, tin tức mà nàng ta nhận được chỉ là Khương Tử Vân ở đây ăn điểm tâm, lúc này thấy một màn này, trong lòng bĩu môi, có lẽ Khương Tử Vân và Lục hoàng tử này là đến đây hẹn hò rồi.
Quân Linh Nhi đã nhìn ra, tất nhiên sao mọi người có thể không nhìn rõ tình hình trước mắt chứ, liền nhỏ giọng bàn tán.
“Lục hoàng tử, sao lại có thể ở cùng với cô nương Khương gia trong một nhã gian chứ? Đây là…?”
“Nghe nói Lục hoàng tử muốn cưới phi, Khương gia cố ý muốn gả nữ nhi cho Lục hoàng tử, xem ra chuyện này đã chắc chắn đến tám chín phần rồi.”
“Lục hoàng tử và Khương nhị cô nương cũng là duyên trời tác hợp, rất xứng đôi đấy chứ.”