Anh định quay về nhà sẽ nói chuyện tốt với Hạ Hoài, dù sao thì vẫn còn hơn một năm nên sẽ luôn có biện pháp.
Nghĩ thế này nên tốc độ tay dọn sách vở của anh rất nhanh, cảm giác như cực kỳ vội vã.
Khóe môi Hạ Hoài càng bặm mạnh xuống.
Lúc Giang Sơ Tinh đứng dậy thì dừng lại liếc nhìn Hạ Hoài một chút.
Anh cảm thấy rằng đôi khi thế này sẽ giúp Hạ Hoài phải suy nghĩ chín chắn hơn cũng tốt cho tương lai sau này.
Vì vậy anh liền cứ thế mà bước ra khỏi cửa sau.
Cố An cùng Tiêu Thời ở hàng ghế trên đều sững sờ trước diễn biến này.
Lần này chơi lớn thật, rõ ràng là đã cãi nhau lớn rồi.
Cố An nghĩ tới cảnh Giang Sơ Tinh thực sự tức giận, liền nuốt nước bọt nói với Hạ Hoài: “Nếu không cậu nhường một chút xin lỗi trước xem sao?”
Tiêu Thời gật đầu đồng ý, “Ờ ờ đúng đó.”
Hạ Hoài nghe bọn hắn khuyên giải mà vẻ mặt phát lạnh đến hãi hùng, khoác túi lên một bên vai, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Bỏ lại hai chữ rồi đi qua cửa sau.
Cố An và Tiêu Thời, còn có các bạn học lớp 13 cùng mắt to trừng mắt nhỏ.
giang Sơ Tinh gặp Hạ Mạch ở cổng trường, anh liền kể cho Hạ Mạch nghe chuyện của anh và Hạ Hoài hôm nay.
Hạ Mạch nghe vậy thì bật cười, khoác lấy vai của Giang Sơ Tinh, “Hai người đều quá quan tâm đến nhau, ích kỷ một chút không phải sẽ tốt hơn sao?”
Nói tới đây, Hạ Mạch nghĩ đến cái gì nhoẻn miệng cười, đột nhiên hỏi: “Ông có biết giấc mơ thực sự của Hạ Hoài là gì không?”
Giang Sơ Tinh lắc đầu, anh không có hỏi Hạ Hoài chuyện này bao giờ.
“Tôi tình cờ nhìn thấy.” Hạ Mạch có chút vui mừng lại có chút cảm khái.
“Giấc mơ của nó không phải là một trường âm nhạc nổi tiếng nào đó.” Ánh mắt Hạ Mạch rơi vào trên người Giang Sơ Tinh, nhìn anh chằm chằm bốn năm giây mới chậm rãi nói: “Mà là ông.”
giang Sơ Tinh sững sờ một lúc, anh cứ nghĩ đến vô số đáp án mà không ngờ đáp án lại là thế này.
Một cảm xúc khó tả cứ trào dâng trong lòng anh, âm ỉ và hơi nhói đau.
Cho tới nay anh vẫn luôn cho rằng là mình bao dung với Hạ Hoài, nhưng cũng có khi chính là Hạ Hoài mới là người bao dung với anh, đó là loại bao dung gần như khao khát sở hữu đến nông nổi.
“Tôi không biết ông có mở mấy ngôi sao của Hạ Hoài ra hay chưa.” Hạ Mạch cười: “Nhưng ông biết đấy, thằng nhóc đó khá lãng mạn. Nếu chúng còn ở nhà ông, ông có thể mở ra xem.”
Khi Giang sơ Tinh trở về nhà, phát hiện Hạ Hoài vẫn chưa trở về. Anh trở về phòng mở lọ sao mà Hạ Hoài đã đưa cho anh từ tủ đầu giường ra.
Mở một ngôi sao ra và nhìn rõ nét chữ trên đó, đáy lòng Giang Sơ Tinh không nói lên lời.
Mở ngôi sao thứ hai rồi đến ngôi sao thứ ba.
Tất cả đều cùng một nét chữ, cùng một cái tên.
Giang Sơ Tinh gấp những ngôi sao lại, ánh mắt có chút nóng lên.
Anh nghe thấy tiếng mở cửa ở tầng dưới liền đi ra khỏi phòng.
Hạ Hoài đang thay giày ở cửa ra vào, khi cậu ngước mắt lên vừa đúng lúc đối diện tầm mắt của Giang Sơ Tinh.
Cả hai nhìn chằm chằm đối phương trong vài giây.
Giang Sơ Tinh cắn chặt môi dưới, không biết nên nói như thế nào, liền phun ra hai chữ: “Lên đây.”
Ngôn ngữ của anh ấy quá ngắn gọn, nghe có vẻ nghiêm trọng không thể giải thích được.
Hạ Hoài sắc mặt tối sầm lại.
Vốn dĩ Giang Sơ Tinh cũng không nắm chắc nhưng khi nhìn thấy cậu đặt cặp sách lên ghế sô pha, đi tới cầu thang, anh cũng yên tâm được phần nào.
Giang Sơ Tinh thậm chí không biết phải nói gì khi nhìn thấy một đống đồ trên giường.
Anh vốn có thể vứt chúng đi.
Nhưng những thứ này anh lại lặng lẽ cất giữ, ngoại trừ chính anh thì không ai biết.
Giang Sơ Tinh nghe tiếng bước chân của nam sinh càng ngày càng gần, anh liền lấy hết đồ trong ngăn kéo ra.
Ngay khi Hạ Hoài bước vào, trong lồng ngực liền bị nhét một thứ gì đó.
Đó là một lọ sao.
Giang Sơ Tinh co quắp bất an, anh nói rất nhanh: “Đây là lọ sao em đưa cho anh, đây là kẹo que em tặng anh khi lần đầu tiên gặp mặt anh, còn đây là huy chương toán học của em…”
Giang Sơ Tinh đã đem tất cả những gì thuộc về Hạ Hoài trong nhiều năm qua bày ra trước mặt cậu từng cái từng cái một.
Trong bất tri bất giác, Giang Sơ Tinh cũng không ngờ rằng mình lại có nhiều thứ thuộc về Hạ Hoài như vậy.
Giang Sơ Tinh lo lắng siết chặt hai tay, thanh âm cất cao thêm một chút: “Nếu đã ở bên nhau rồi thì anh nhất định sẽ không tính thả em đi đâu.”
Hạ Hoài ngơ ngác nhìn anh.
“Em đi Nam Dương hay Bắc Dương cũng được.” Giang Sơ Tinh nhướng mắt, vẻ mặt nghiêm túc, như đang nói về điều gì đã định trước: “Anh sẽ không bao giờ chia tay em đâu.”
Giang Sơ Tinh hoàn toàn mở lòng, mặc dù anh cảm thấy những lời như vậy có chút gì đó không phù hợp với tính cách của mình. Dù vậy, anh vẫn muốn nói thẳng cho Hạ Hoài biết những gì anh thực sự nghĩ.
“Bởi vì anh đã không thể chịu đựng được nữa, anh không thể sống thiếu em được.”
Anh nói điều này phi thường kiên định, giống như một lời hứa cho tương lai với đối phương.
Hạ Hoài hoàn toàn bị hành động và lời nói của anh làm cho choáng váng.
Vốn dĩ cậu cho rằng giữa bọn họ xảy ra cãi vã nhưng hiện tại tình huống này cậu hoàn toàn không ngờ tới.
Giang Sơ Tinh hồi lâu vẫn không đợi được câu trả lời của Hạ Hoài thì thấp tha thấp thỏm.
Hạ Hoài yên lặng nhìn anh chằm chằm, sau đó mở hai tay ra: “Tới đây.”
Giang sơ Tinh như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà vội vàng chạy tới.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Hạ Hoài vòng tay ôm eo anh, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh.
Giang Sơ Tinh thấp giọng trả lời câu hỏi mà Hạ Hoài đã hỏi anh ở trường học: “Anh một chút cũng không ủy khuất, anh chỉ cần có em là đủ rồi.”
Hạ Hoài siết chặt bàn tay đang ôm lấy anh, cảm xúc trong lòng tan thành mây khói ngay lúc cậu bước vào cửa.
Cả đời này gặp được một người như vậy thật sự không dễ dàng chút nào.
“Hơn nữa không phải là anh nhất thời xúc động,” Giang Sơ Tinh đem ý nghĩ trong lòng nói ra.
“Mặc dù Thâm Thành ở khá xa, nhưng Đại học Y Nam Thanh quả thực tốt hơn Chi Đại rất nhiều. Nếu muốn trở thành một bác sĩ giỏi, học trong một ngôi trường có kiến thức chuyên môn như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”
Hạ Hoài hơi buông anh ra một chút cùng anh mặt đối mặt.
Hơi thở của Alpha nhẹ nhàng quấn lấy anh, Giang Sơ Tinh tiếp nhận tin tức tố của cậu, hơi cọ cọ vào trán của Hạ Hoài, nói nhỏ: “Anh nói rồi, em muốn làm gì thì làm, anh sẽ đồng hành cùng em nên đừng lo.”
Nghe được lời nói của anh, trong lòng Hạ Hoài tan thành một vũng nước, không khỏi mê mang.
“Anh ơi.” Hạ Hoài cúi đầu hôn lên chóp mũi của anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn đến kỳ cục, còn mang theo vài phần run rẩy: “Giấc mơ của em vẫn luôn là anh.”
Nếu có Giang Sơ Tinh ở bên cạnh thì cậu có thể buông bỏ tất cả, cái gì cũng không quan trọng bằng người trước mắt.
Ngay khi Hạ Hoài nói xong, Giang Sơ Tinh liền túm lấy cổ cậu, dựa người tới hôn lên môi Hạ Hoài.
“Vì anh.” đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh lập lòe như những quả cầu thủy tinh chói lóa, “Đi Nam Dương đi.”
Nói đến đây Hạ Hoài không còn do dự nữa, nếu đều đã hạ quyết tâm liền cứ vậy mà tiến lên phía trước thôi.
Ngón tay cậu chậm rãi xoa má Giang Sơ Tinh, thanh âm ôn nhu: “Thời điểm tới em sẽ cùng anh đi.”
“Được.”
Cậu nhìn anh chằm chằm, hơi thở của Alpha phiêu tán trong không khí.
Dưới sự khiêu khích của Alpha làm Omega dần dần tiết ra tin tức tố của chính mình.
Không biết có phải là ảo giác của Hạ Hoài hay không nhưng cậu luôn cảm thấy hôm nay tin tức tố của Giang Sơ Tinh quá mức nồng đậm.
Giang Sơ Tinh chớp mắt, hô hấp cũng dần dần trở nên nhanh hơn.
Việc Omega bị Alpha trêu chọc là điều không thể tránh khỏi.
Hai người chậm rãi đến gần nhau, khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau giống như tia lửa gặp thảo nguyên đồng cỏ, thêm một nắm củi khô vào đống lửa liền biến nó thành ngọn lửa rực rỡ.
Hai người đều không nhắm mắt lại, khi hôn nhau có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của đối phương, ái muội lại mê hoặc.
Không cần lời nói để tán tỉnh.
Thân thể Giang Sơ Tinh càng ngày càng nóng, so với lần trước thân mật thì lần này phản ứng của anh đến nhanh hơn nhiều.
Hạ Hoài dùng lòng bàn tay ôm lấy cái ót của Giang Sơ Tinh đem người ngã xuống giường.
Khi Hạ Hoài nghiêng người tiến lại gần, tuyến thể của Giang Sơ Tinh đột nhiên đau nhói, tin tức tố trên người anh trở nên giương nanh múa vuốt.
Hạ Hoài nhận ra sự thay đổi của anh, như ngộ ra điều gì đó cậu cởi áo khoác rồi đem người quấn lại.
Không có gì ngạc nhiên khi thời kỳ làm tổ muộn hơn hai tuần cuối cùng cũng đến.
Thời kỳ làm tổ xảy ra một hoặc hai tuần sau thời kỳ giao phối của Omega trưởng thành.
Giang Sơ Tinh được bọc trong áo khoác của Hạ Hoài, làn da của anh cũng nhanh chóng chuyển sang màu ửng đỏ.
“Pi” một tiếng, một đôi tai mèo trắng như tuyết hiện ra.
Mùi Alpha trong không khí không ngừng xé rách lý trí của Omega khơi dậy dục vọng của anh như có hàng ngàn con kiến nhỏ đang bò xung quanh vùng bụng dưới.
Giang Sơ Tinh nóng nảy đổ mồ hôi, hai mắt đỏ bừng, sốt ruột muốn có thêm hương vị cùng đồ vật của Alpha.
Thời kỳ làm tổ khác với thời kỳ động dục, Omega thích bao vây lãnh thổ và muốn bám dính vào Alpha, có như vậy cơ thể hư không mới được lấp đầy.
Hạ Hoài nhớ đến cảnh tượng Giang Sơ Tinh làm tổ lần trước liền đem anh bế lên đi đến phòng bên cạnh.
Cậu mở ra tủ quần áo rồi đem anh nhét vào trong.
Giang Sơ Tinh rơi vào khu vực của Alpha như được sống lại, nhưng những thứ này khác vẫn xa với nhu cầu tin tức tố mà anh cần.
Giang Sơ Tinh giữ chặt tay Hạ Hoài.
Muốn.
Muốn có thêm hương vị này.
Hạ Hoài nhìn Omega đang đem chính mình cọ xát trên người cậu liền nhận ra bản thân cũng đang mất dần đi lý trí.
Thời kỳ làm tổ có thể được kiểm soát bằng cách sử dụng thuốc ức chế vì vậy Hạ Hoài nói nhỏ: “Em đi lấy thuốc ức chế cho anh được không?”
Giang Sơ Tinh đã mất trí, với chút tỉnh táo còn sót lại anh nhìn chằm chằm Hạ Hoài một cách mê man không chịu buông ra.
Ngay sau đó, anh dùng hết sức kéo Hạ Hoài vào trong tủ.
Này hoàn toàn là gậy ông đập lưng ông.
Giang Sơ Tinh ngồi ở trên eo của cậu, cúi người tiến lại gần.
“Ở bên cạnh anh.” Giang Sơ Tinh trở nên ngang ngược: “Đừng nghĩ có thể đi đâu, em là của anh.”
Bị độc chiếm như vậy Hạ Hoài nghiến nghiến răng nanh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
“Ừ, em là của anh.”
Anh cũng là của em.
Giang Sơ Tinh hài lòng khi nghe câu trả lời của cậu.
“A Hoài của anh thật nghe lời,” trên mặt Giang Sơ Tinh mang theo nụ cười mơ hồ: “Em muốn cái gì ca ca đều cho em.”
…………
Hạ Hoài chậm rãi đóng cửa tủ vào để cho hai loại tin tức tố giao hòa với nhau trong ngăn tủ nhỏ này.
Bởi vì nơi này quá hẹp, Giang Sơ Tinh nhiều lần bị va chỗ này đụng chỗ kia mà phát ra âm thanh hừ hừ kêu đau.
Răng nanh của Hạ Hoài áp vào gáy anh, thân thể Giang Sơ Tinh nhũn ra, nơi bị cắn vừa nóng lại vừa đau, dọc theo kinh mạch mồ hôi toàn thân lại nóng lên.
Tuyến thể bị rách rỉ ra máu nhưng răng của Alpha vẫn cắm sâu vào trong tuyến thể của anh.
Đây là một dấu ấn bá đạo và cường thế.