Đồ bất hiếu.
“…”
Được thôi, cô vui là được.
– bà Triệu, tôi chỉ muốn hỏi một câu, Cảnh Thiên thật sự là con bà à?
Bác sỹ nói hắn từng bị người ta hành hạ, não còn có dấu hiệu bị va đập nhưng không được chữa trị kịp thời, còn cho dùng sai thuốc khiến não hắn có một khối u chèn ép lên dây thần kinh vị giác, khiến chức năng vị giác của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lúc cô đưa hắn tới, bác sỹ nói bệnh này của hắn không chữa được nữa, dù có phẫu thuật cũng không sống được quá lâu, đấy là còn chưa kể tới trong người hắn vẫn còn tồn dư một lượng lớn thuốc trừ sâu chưa loại trừ hết.
Đây là việc một con người có thể làm sao?
Mà những chuyện này đều do ông em trai quý hóa của hắn gây ra.
Cô không tin Cảnh Vũ đối xử với Cảnh Thiên như vậy mà ông bà Triệu lại không hay biết gì?
– Cảnh Thiên đương nhiên là con của tôi.
Bà Triệu run rẩy nói, không rõ lý do vì sao cô lại hỏi vậy.
Hạ Kỳ Như liếc nhìn bà.
– cho bà nói lại một lần nữa.
– Cảnh Thiên thật sự là con trai của chúng tôi.
Lần này người lên tiếng là ông Triệu, giọng nói tuy run rẩy nhưng cực kỳ dứt khoát.
Ông vẫn nhớ câu nói ban nãy của Hạ Kỳ Như.
Bởi vì bọn họ là bố mẹ của Cảnh Thiên, cho nên cô sẽ không làm gì quá đáng với bọn họ.
Nói cách khác, Cảnh Thiên bây giờ chính là phao cứu sinh của bọn họ, bọn họ nhất định phải nắm chắc lấy hắn.
– nếu là con trai của mấy người, vậy mấy người cũng đủ tàn nhẫn rồi đấy.
Biến một người khỏe mạnh thành một phế nhân, hành hạ hắn, bắt nhốt hắn, hủy hoại tương lai của hắn.
Giờ còn muốn lợi dụng hắn để bảo đảm an toàn của mình.
So với Hà gia, cặp bố mẹ này còn đáng sợ hơn nhiều.
– Hà tiểu thư, cô có ý gì vậy?
– không có gì, à, mà mấy người thấy mấy gương mặt hôm qua quen thuộc không?
Cô đã đặc biệt lựa chọn những gương mặt thân quen nhất để tiếp đón bọn họ đấy, thấy cô tốt bụng chưa?
“…”
Được Hạ Kỳ Như nhắc nhở, khuôn mặt của ông bà Triệu, đặc biệt là ông Triệu đột nhiên trở nên trắng bệch.
Tất cả những người đó đều là những người đã từng bị bọn họ hãm hại, bọn họ sao có thể không thấy quen thuộc chứ?
Bất kỳ gia tộc nào cũng có lịch sử đen, không có một ai có thể vững vàng tồn tại ở trên ngai vàng lâu như vậy mà đôi tay không nhuốm máu cả.
Triệu gia cũng không ngoại lệ.
Tất cả những oan hồn này bởi vì chết oan mà không thể xuống Âm giới đầu thai chuyển kiếp, Hạ Kỳ Như thấy vậy liền cho họ một cơ hội trả thù, quậy cho Triệu gia lên bờ xuống ruộng mới thôi.
Bạch Vô Thường đương nhiên cũng từng xuất hiện vài lần, nhưng lần nào cũng như lần nào, cứ sắp tóm được cô thì cô lại chạy mất.
Có vẻ như một thời gian không gặp, tầng bảo vệ linh hồn của cô lại mạnh hơn rồi.
Hơn nữa dường như cô đang thu thập cái gì đó mà hắn không biết.
Bạch Vô Thường không muốn đánh rắn động cỏ khiến cô sinh nghi, cho nên hắn ra điều kiện với cô, chỉ cần cô túm được mấy oan hồn ở thành phố này về Âm giới giúp hắn, hắn sẽ không bẩm báo chuyện này với Diêm Vương.
Hạ Kỳ Như ngoài mặt gật đầu còn làm hay không thì lại là chuyện khác.
Nếu không phải lần này Triệu gia chọc phải cô, điều kiện của Bạch Vô Thường không biết bị cô ném vào xó xỉnh nào rồi.
– Hà Nguyệt Vy, cô rốt cuộc là thứ gì?
Vì sao mấy hồn ma kia lại nghe lời cô chứ?
– ta là báo ứng của mấy người.
Hạ Kỳ Như bình tĩnh nói từng chữ.
Cái sai của mấy người là đã chọc vào người không nên chọc, cho nên mấy người xui xẻo cũng không thể trách ai được.
Đây là do mấy người tự chuốc lấy mà thôi.