“An Hạ, cố lên!” Từ Tuấn Hạo hứng khởi, giơ tay nắm chặt hình nắm đấm ủng hộ cô.
“Cảm ơn cậu” An Hạ cười như không cười, cắn môi dưới cười như mếu.
Trong buổi lễ, Điếu Trạch Nghiễn giành được rất nhiều giải, từ huân chương cống hiến thành tích đến nhân vật đại diện cho trường mang về thứ hạng cao, anh lên nhận cúp, giấy khen và hoa liên tục. Nụ cười và ánh mắt tà mị đầy mê hoặc của Điếu Trạch Nghiễn mỗi lần đứng trên sân khấu nhìn về An Hạ khiến cô sợ hãi tột độ.
An Hạ hô hấp bị trì trệ, cúi thấp người định trốn ra ngoài thì bị Từ Tuấn Hạo chặn lại.
“An Hạ, cậu trốn à? Vô ích thôi, Trạch Nghiễn cho người chặn hết lối ra vào rồi”
Cả người An Hạ đơ ra, cái khó ló cái khôn, cô chộp lấy cánh tay Từ Tuấn Hạo, khẩn cầu đề xuất: “Tuấn Hạo, trước đây mình giúp cậu theo đuổi An Nhiên, giờ cậu giúp mình bỏ trốn đi”
Từ Tuấn Hạo bày ra dáng vẻ lực bất tòng tâm, vỗ vỗ tay An Hạ, tỏ ra tiếc nuối:”Cậu nói sớm hơn là tốt rồi, khuya qua mình mới đồng ý giúp Trạch Nghiễn, mình không thể hứa mà không giữ lời”
An Hạ thở dài ngồi ngay ngắn lại, đành để mặc chuyện đến đâu hay đến đó. Cô đưa mắt nhìn về chổ Điếu Trạch Nghiễn, vô tình bắt gặp Khả Vi chồm qua bạn nam ngồi giữa nói gì đó với anh, cô ấy còn cười rất tươi. An Hạ rất tò mò biểu cảm của Điếu Trạch Nghiễn lúc này, tiếc là chỉ thấy mỗi bờ vai anh.
Rõ ràng bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn có rất nhiều người phù hợp tương xứng với anh, vậy mà hết lần này đến lần khác chờ đợi một câu tỏ tình từ cô.
Ngay khi câu “Buổi lễ đến đây là kết thúc…” vang lên, An Hạ bất động như tượng đá, đầu óc trống rỗng.
Toàn thể mọi người đứng lên chào rồi giải tán. An Hạ biết, giây phút này đã đến, cô xoay người bước thật nhanh hướng ngược lại Từ Tuấn Hạo, trời xui đất khiến lại đâm thẳng vào Điếu Trạch Nghiễn.
Thấy An Hạ đứng ngây người, Điếu Trạch Nghiễn ung dung mỉm cười đầy khiêu khích. Đợi học sinh trong hội trường ra ngoài gần hết, anh thong thả lên tiếng: “An Hạ, tôi đợi lâu lắm rồi”
Cổ họng An Hạ không phát ra được tiếng nào nữa, lòng cô căng thẳng như lửa đốt, ngại ngùng cúi đầu, lí nhí nói: “Trạch… Trạch Nghiễn, cậu… cậu có đồng ý hẹn hò với tôi không?”
Nhìn gương mặt ngượng ngùng đỏ ửng của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn nở nụ cười tà gian, giả vờ ngây ngô hỏi: “Cậu nói gì tôi không nghe?”
An Hạ khổ sở cắn chặt môi dưới, hít thở không thông nói lớn hơn ban nãy một chút: “Cậu… cậu có đồng ý hẹn hò với tôi không?”
“Cậu theo đuổi tôi lâu như vậy, tôi đương nhiên không thể không đồng ý”
An Hạ lập tức ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Điếu Trạch Nghiễn, cô nhớ mình chưa từng theo đuổi anh.
“Perfect!”
Giọng nói Từ Tuấn Hạo sau lưng vang lên, An Hạ giật mình xoay đầu nhìn phát hiện anh đang chăm chú nhìn trong điện thoại. Vai An Hạ bỗng bị ôm lấy kéo đi, cô nhìn qua phát hiện cái nhếch môi sâu xa của Điếu Trạch Nghiễn bên cạnh.
Bước chân ra bên ngoài sân trường, tất cả ánh mắt của những người có mặt nhìn vào An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn. An Hạ nghe loáng thoáng có người nói lớn tiếng “An Hạ theo đuổi Điếu Trạch Nghiễn thành công rồi!!!”
Rơi vào cơn hoang mang không lối thoát, An Hạ mơ màng nghi hoặc chính bản thân cô đã thật sự theo đuổi Điếu Trạch Nghiễn, nếu không sao cô lại nói lời tỏ tình trước?
“Trạch Nghiễn, tôi… có theo đuổi cậu?”
Điếu Trạch Nghiễn cười cười kéo mặt An Hạ sát tới, anh vờ vô tội thì thầm: “Chẳng lẽ không phải?”
An Hạ bị Điếu Trạch Nghiễn âm thầm tẩy não, trong giây phút không rõ thực hư, cô luôn đinh ninh rằng mình chính là người đã theo đuổi anh trước.