Cố Lan San gật đầu không lên tiếng.
“Hôm nay em mặc tạm quần áo trước kia, ngày mai anh bảo người ta đưa quần áo mới lại cho em.”
Cố Lan San nhếch khóe môi ánh mắt có phần chua xót, cô cúi đầu không lên tiếng, rồi bước qua bên người Thịnh Thế đi vào phòng thay đồ.
Ánh mắt Thịnh Thế nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Lan San trong chốc lát, mãi cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở cửa phòng thay đồ anh mới xoay người vào phòng tắm.
Lúc Cố Lan San từ trong phòng thay đồ ôm quần áo đi vào phòng tắm, Thịnh Thế đang đứng bên cạnh bồn tắm, trước mặt anh đặt một giỏ cánh hoa hồng tươi rói, anh cẩn thận kiểm tra từng cánh hoa một, xác định không có côn trùng mới bỏ vào bồn tắm.
Nước trong bồn tắm màu trắng sữa tản ra hương thơm nhàn nhạt mùi sữa, bên cạnh đặt hai hộp sữa tươi trống không.
Thịnh Thế thấy cô đi vào ngẩng đầu lên nhìn cô một cái mỉm cười với cô, cứ thế ngồi tiếp tục công việc trên tay mình.
Cố Lan San không lên tiếng đứng im bên cạnh nhìn Thịnh Thế bận rộn.
Thịnh Thế ném cánh hoa cuối cùng vào bồn tắm xong mới chậm rãi đứng dậy, cầm tinh dầu ở bên cạnh đổ gần nửa lọ vào bồn tắm, xong mở miệng nói: “Em tắm trước đi, anh xuống lầu xem cháo nấu thế nào rồi.”
Cố Lan San “Vâng” một tiếng, Thịnh Thế cầm khăn lông xoa tay ẩm ướt đi ra khỏi phòng tắm, còn không quên đóng cửa giúp cô.
Cố Lan San tắm chừng 20’ mới từ trong bồn tắm bò ra ngoài, cô lau sạch người xong thay quần áo, lau qua tóc không còn nước rồi từ trong phòng tắm ra ngoài đi thẳng xuống lầu.
Cháo đã nấu xong, nhưng không thấy bà quản gia đâu nữa.
Chỉ có mình Thịnh Thế ngồi trước bàn ăn, thấy cô đi tới liền đứng dậy kéo ghế ra cho cô, tự mình múc một chén cháo đẩy tới trước mặt cô, sau đó lại đưa cho một chiếc thìa.
Cố Lan San không nói gì cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo.