Lúc này Di Hoa mới khôi phục lại trạng thái khi linh hồn lạc ấn bị xóa đi, vẻ mặt hậm hực, âm trầm như nước, tựa hồ công tác chuẩn bị lấy phong bạo cực lớn nào đó, tùy thời có thể bộc phát.
Lần này đuổi theo giết Nhiếp Vân, vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay. Ai nghĩ đến dẫn xuất tuyệt thế cao thủ, nhận lấy vũ nhục lớn nhất của nhân sinh.
Thân là tông chủ đại tông môn thứ hai của Phù Thiên đại lục, một trong mấy người quyền thế đỉnh phong nhất đại lục, bị người vẽ mặt, cơn tức này ở trong ngực xoắn xuýt, để cho phổi của hắn sắp tức điên rồi.
Nhưng nghĩ tới thực lực của lão giả kia, đồng tử của hắn liền hơi co lại, thân thể cứng ngắc.
Tuyệt đối có thực lực Huyệt Khiếu cảnh!
Huyệt Khiếu cảnh, Bí Cảnh đệ bát trọng, cũng chính là thực lực kiếp trước của Nhiếp Vân, đan điền tự sinh huyệt khiếu, linh hồn đạt tới Linh cấp Đại viên mãn, loại người này thực lực thậm chí có thể dùng khủng bố để hình dung. Linh hồn có thể xé rách không gian, tự do xuyên thẳng qua, cho dù Di Hoa có được Chưởng Giáo ấn, gặp gỡ loại cường giả này, cũng chỉ có đào tẩu.
– Hóa Vân tông tứ đại trưởng lão, Đông Tây Nam Bắc. Bắc trưởng lão năng lực luyện đan cường đại, Đông, Tây hai vị trưởng lão nghiêm túc lạnh lùng, chỉ có Nam trưởng lão ưa thích cải trang dạo chơi trong thế tục, chẳng lẽ hắn là sư phụ của Nhiếp Vân?
Trong nội tâm âm thầm phỏng đoán thân phận của lão tửu quỷ, càng nghĩ càng phiền lòng, không ngừng xoa lông mày.
Cho dù Hóa Vân tông bởi vì tông chủ mất tích, chia năm xẻ bảy có chút suy tàn, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Nó cường đại vẫn chân thật đáng tin, đắc tội cường giả Huyệt Khiếu cảnh, mặc dù hắn là Di Thần Tông tông chủ, cũng phải cẩn thận cân nhắc.
– Tông chủ, Nhiếp…
Trong nội tâm đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe một thanh âm nghi hoặc vang lên, ngẩng đầu nhìn, một trưởng lão chạy ra đón chào, trưởng lão này là người trung niên, gọi là Di Lâm, chứng kiến Di Hoa xuất hiện, tựa như muốn hỏi có bắt được Nhiếp Vân hay không, khi thấy sắc mặt âm trầm của đối phương, lập tức hiểu được, nuốt xuống nửa câu sau.
– Làm sao vậy, có chuyện gì?
Di Hoa quay mặt lại.
– Hồi bẩm tông chủ, đại tiểu thư hôm trước xuất quan, đã ở đại điện chờ ngươi một ngày!
Chứng kiến bộ dạng này của tông chủ, Di Lâm lại càng hoảng sợ, không dám nhiều lời nói nhảm, lập tức nói sang chuyện khác.
– Tĩnh nhi xuất quan?
Nghe được ba chữ Đại tiểu thư, Di Hoa nguyên bản có chút bạo ngược, con mắt dần dần bình tĩnh lại, lộ ra một tia hào quang ôn nhu.
Nếu như loại ánh mắt này để cho người quen thuộc hắn chứng kiến, nhất định sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ở Di Thần Tông mỗi người đều biết tông chủ Di Hoa là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, làm việc không từ thủ đoạn, mặc dù lúc trước vị hôn thê Hoắc Dĩnh cũng là quan hệ lợi dụng, còn chưa từng có người nào thấy ánh mắt hắn ôn nhu như thế.
– Vâng!
Di Lâm vội vàng gật đầu.
– Ân, ta đi xem!
Di Hoa cười nhạt một tiếng, khóe miệng chậm rãi câu lên, tựa hồ từ tâm cảnh tối tăm phiền muộn vừa rồi đi ra, bước chân đạp mạnh, người liền hóa thành ảo ảnh, tiến nhập trong đại điện.
Thấy tông chủ đi vào, Di Lâm cũng theo sát ở phía sau.
– Ca, ngươi trở về rồi, ta nghe nói ngươi đi bắt một tiểu nhân vật, người đâu? Sẽ không bị ngươi giết chứ?
Mới vừa vào đại điện, chợt nghe một tiếng cười cởi mở, lập tức một bóng người đánh tới, ôm cổ Di Hoa, vừa cười vừa nói.