Cố Triệt nhìn thấy Cố Gia Huy thì có vẻ không vui, anh ta nói.
“Chuyện quan trọng như vậy, sao em lại không đến được chứ, anh cả xem em là người ngoài sao?”
Cố Triệt nhếch miệng cười gắn, đôi mắt phượng thâm thúy, như mực đen thăm thẳm.
Hàng mi dài rậm che đi vẻ khó hiểu tối nghĩa trong ánh mắt.
Anh để Cố Cố xuống rồi chỉ về phía Cố Gia Bảo, anh nói: “Con có biết gọi ông ấy là gì không?”
“Ông nội.”
Cô bé ngọt ngào đáp.
“Cái này… đây là?”
Cố Gia Bảo vô cùng khiếp sợ, ông nhìn Cố Cố một hồi lâu, càng nhìn càng thấy dáng vẻ của cô bé rất quen, cực kỳ giống một người.
Cố Cố đi tới trước mặt ông, kéo ống tay áo của ông rồi nói: “Ông nội, con tên là Ôn Cố, mẹ con là Ôn Thanh Vân, bố con là Cố Trường Quân.”
“Cái gì?”
Cố Gia Bảo hoảng sợ không thôi, ông vội vàng ôm lấy Cố Cố, để cho cô bé đứng trên bàn hội nghị, còn mình thì nhìn chăm chú, cẩn thận.
Ông có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng vẻ của thằng hai.
Chỉ là thằng hai đã ra đi quá lâu, từ nhỏ không ở bên cạnh ông, bây giờ chôn cất cũng đã bốn năm rồi.
Ông mừng phất khóc, xoa nắn cánh tay nhỏ nhắn mềm mềm của cô bé rồi nói: “Cháu gọi ông là gì, ông lớn tuổi rồi, tai nghe không rõ, cháu nói lại cho ông nghe đi.”
“Ông nội…”
Ôn Cố hơi sợ người lạ, dù sao những người này cũng rất xa lạ với cô bé.
Trước khi tới đây, Ôn Thanh Vân đã giải thích cho cô bé kỹ càng.