Giang Minh lau khóe miệng, đứng dậy hung tợn trừng Trương Thác: “Mẹ mày, dám đánh tao hả?”
“Tôi nói rồi, nếu anh dám nói một câu với vợ tôi thì tôi sẽ xé nát miệng anh” Trương Thác chậm rãi bước tới gần Giang Minh. Thấy Trương Thác đến gân mình, Giang Minh nắm chặt tay. Anh ta cho rằng vừa rồi mình sơ sẩy nên mới để cho thẳng nhãi này thành công. Mình phải cho thằng nhãi này biết mặt mới được!
“Thằng nhóc, tao phải lấy mạng mày!” Giang Minh hét lên, giơ quyền đánh lên mặt Trương Thác.
Đối mặt với cú đấm của Giang Minh, Trương Thác chỉ tùy ý dùng một chiêu đã dễ dàng nắm chặt nắm đấm của Giang Minh, sau đó giơ tay lên đấm vào mặt Giang Minh.
Giang Minh cả kinh, anh ta không ngờ cú đấm của mình lại dễ dàng bị người này ngăn cản. Trương Thác lại đấm Giang Minh ngã xuống đất, máu tươi chảy ra từ khóe miệng anh ta, mọi người thấy rõ môi của Giang Minh đã bị đấm rách chảy máu.
Sau cú đấm này, Trương Thác cũng không dừng lại, túm cổ áo Giang Minh kéo anh ta lên, lại đấm tiếp vào miệng Giang Minh. Cú đấm này mang theo trùng kích, khiến đám người vây xem đều rụt cổ. Giang Minh bị đấm nện đầu xuống đất, phát ra tiếng “Bốp”, anh ta há miệng, hai chiếc răng dính máu nhổ ra.
Trương Thác thả lỏng nắm đấm: “Hình như vừa rồi anh nghi ngờ lời nói của tôi thì phải”
Đám đông vây xem đều nuốt nước miếng. Đây là nhân vật hung ác từ đâu tới vậy? Người thừa kế của nhà họ Giang mà nói đánh là đánh, hơn nữa còn không hề nhẹ tay. Đám người vốn còn có ý đồ của Lâm Ngữ Lam bây giờ đều âm thâm may mắn, may mà mình tự biết thân biết phận, không thì gặp phải nhân vật hung ác cỡ này, người nằm xuống lúc này đã là mình rồi.
Lần này không chỉ có mình Giang Minh đại diện cho nhà họ Giang đến đây. Sau khi rối loạn xảy ra, hai người đi cùng Giang Minh lập tức chạy tới. Hai người này đều là trưởng bối của Giang Minh, một người là bác cả, một người là bố của Giang Minh. Hai trưởng bối thấy Giang Minh nằm bò trên mặt đất, miệng đầy máu tươi thì tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nhìn Trương Thác: “Thằng nhóc, mày dám đụng tới người nhà họ Giang bọn tao hả?”
Trương Thác cười nhạo: “Nhà họ Giang? Lợi hại lắm hả?”
Nghe Trương Thác nói vậy, Tô My nhìn anh như nhìn kẻ ngốc. Ngay cả nhà họ Giang mà không biết, cũng dám ra tay tàn nhãn, đúng là cuồng vọng hết sức, cho rằng mình biết chút võ công thì không ai có thể làm gì được mình sao?
Bố của Giang Minh đột nhiên giận dữ quát lên: “Tên nhóc, mày thật ngông cuồng!”
“Gia chủ Giang, chuyện của tiểu bối, các ông là trưởng bối thì đừng nhúng tay vào.” Lúc này Nhạc Lữ đứng dậy. Ông ta từng được ơn cứu mạng của Trương Thác, lúc này sao có thể đứng một bên trơ mắt nhìn?