…
Đông Phương Hạ và Lãnh Lạc yên lặng lắng nghe Trác Thương Ngân kể lại, cho đến khi Trác Thương Ngân nói xong, hai người bọn họ vẫn chưa thoát ra khỏi những chuyện đó!
Cũng không biết qua bao lâu, Đông Phương Hạ đã tỉnh táo lại, trên bầu trời đêm vầng trăng non đã bắt đầu từ từ di chuyển về phía tây. Nhìn thấy sắc mặt của sư phụ không được tốt. Đông Phương Hạ thở ra một hơi trầm đục, nhẹ giọng nói: “Ông lão, chuyện đã qua rất lâu rồi! Nghĩ thoáng một chút. Sống ở trên đời, lúc còn có thể vui vẻ thì cứ vui vẻ, không nhất thiết phải ghi nhớ những chuyện khiến người ta đau buồn ở trong lòng, quá mệt mỏi!”
Đông Phương Hạ biết, tối nay đã khơi dậy những hồi ức không tốt đẹp trong quá khứ của sư phụ! Sư muội tự tử vì tình, gia tộc ở trong tay mình bị diệt vong, loại đả kích này rất nặng! Những lời của sư phụ vừa rồi rất nhẹ nhàng, nhưng Đông Phương Hạ có thể hiểu được nỗi đau trong lòng sư phụ.
Trác Thương Ngân xua xua bàn tay cong cong của mình! Nói: “Tôi đã nghĩ thoáng rồi, nhóc con, hiện tại cậu phải chịu áp lực và trách nhiệm vô cùng lớn! Tôi hy vọng cậu dũng cảm gánh vác gánh nặng này, tuyệt đối không được để thế giới ngầm đại loạn”.
“Ông lão, con không hiểu ý của lão! Lão cứ nói thẳng với con đi”, Đông Phương Hạ thật sự không hiểu.
“Gia tộc họ Long đã bắt đầu nội loạn, thế giới ngầm sẽ không được thái bình nữa, Đại Trưởng Lão của bọn họ dã tâm đầy rẫy! Mưu đồ châm ngòi chiến tranh, khống chế toàn bộ bang hội của thế giới ngầm trong tay mình. Vì vậy, cậu nhất định phải ngăn lại. Ngoài ra, nghĩ cách tìm được người của gia tộc họ Lôi”.
Đông Phương Hạ nói: “Việc này con sẽ giúp, nhưng gia tộc họ Long mạnh như vậy, con không đối phó nổi! Hơn nữa, việc này hình như không liên quan gì đến con”.