– Tào gia – Tào Hưu bái kiến Thịnh trưởng lão.(Tào Hưu)
– Bạch gia – Bạch Ưng bái kiến Thịnh trưởng lão.(Bạch Ưng)
– Khâu gia – Khâu Cơ bái kiến Thịnh trưởng lão.(Khâu Cơ)
Ngoài dự liệu của mọi người thì toàn bộ người dự thi của Tứ Đại Gia Tộc Tào – Đan – Bạch – Khâu đều đối với Thịnh Diệu hành lễ nhưng Đường Long chỉ nhàn nhạt gật đầu. Điều này làm cho Tứ Đại Gia Tộc Tào – Đan – Bạch – Khâu cười lạnh không thôi.
– Đường Long, ngươi không hướng Thịnh trưởng lão hành lễ là hành vi không tôn trọng trưởng bối.(Tào Đan)
– Ta có hành lễ hay không là quyền của ta, ngươi là cái thá gì mà xỏ mũi vào.
– Ngươi…(Tào Đan)
– Tào Đan thiếu gia, ta cho thiếu gia một lời khuyên. Lấy thân phận cùng địa vị của ta là chịu không nổi vị tiểu hữu này hành lễ.(Thịnh Diệu)
– Sao lại như vậy?(Tào Đan)
Lời nói của Thịnh Diệu làm cho mọi người trong đại sảng sửng sờ, bọn hắn không biết Đường Long có bối phận gì mà để cho Thịnh Diệu một trong tám vị trưởng lão Đan Tháp lại cung kính như vậy.
– Nếu tất cả đều không có vấn đề gì nữa thì khảo hạch hôm nay của chúng ta sẽ bắt đầu.(Thịnh Diệu)
Thịnh trưởng lão chậm rãi lui ra sau, ở đó có một vật hình khối bị tấm vải đen bao phủ. Lão tự tay kéo tấm vải xuống liền lộ ra một khối bia đá cao tầm một trượng. Kỳ thật nói là khối bia đá cũng không chính xác, bởi vì khối bia này trong suốt nhìn qua giống như một loại thủy tinh.
– Khảo hạch của chúng ta chia làm ba hạng mục. Mục đầu tiên chính là trắc hồn.(Thịnh Diệu)
– Mọi người đều biết Linh hồn chính là điều căn bản trọng yếu nhất của Luyện Dược Sư. Có linh hồn đầy đủ cường đại mới có được cảm giác khống chế, điều khiển tuyệt nhất.(Thịnh Diệu)
Thịnh Diệu chỉ vào khối bia đá, nơi đó có một kính bàn hình tròn bóng loáng
– Các ngươi từng người một đưa lực lượng linh hồn của mình vào khối bia đá này. Trị số hiển thị trên kính bàn chính là trị số trắc nghiệm lực lượng Linh hồn của ngươi. Trị số này Đan Tháp gọi là Hồn Trị.(Thịnh Diệu)
– Hồn Trị chỉ cần hơn 400 là đạt tiêu chuẩn. Trong khảo hạch của Ngũ đại gia tộc mấy năm nay, Trị giá trị cao nhất của khảo thí Hồn Trị được ghi lại do Tào Dĩnh lập được. Năm đó nàng trắc nghiệm Hồn Trị đạt đến 976, tới nay vẫn chưa bị phá nhưng mà trong Đan Tháp truyền lưu thiên tài trẻ tuổi Cửu phẩm Luyện Dược Sư có Hồn Trị 1500.(Thịnh Diệu)
Thịnh Diệu nói xong vụng trộm nhìn sang vị trí Đường Long đang đứng, lần đo Hồn Trị có Lão tổ Đan Tháp hiện thân đo cho Đường Long là không có cách nào đo được, cuối cùng Lão tổ Đan Tháp quyết định để Hồn Trị của Đường Long 1500.
– Ha ha, được rồi! Nếu tất cả đã rõ quy củ, như vậy liền bắt đầu đi! Ai lên trước?(Thịnh Diệu)
‘Hi vọng khi mà bốn tiểu gia hỏa kia thấy Hồn Trị của Xích Diệt Hội trưởng không có chịu đến đả kích’ Thịnh Diệu nghĩ trong lòng
Thịnh Diệu nói xong thì nam tử dáng người nhỏ bé của Khâu gia tên là Khâu Cơ liền xung phong đi đầu sau đó hắn khẽ ấn tay lên khối bia, đôi mắt khép hờ, lực lượng linh hồn theo cánh tay mạnh mẽ tuôn vào.
Tích Tích Tích
Theo lực lượng linh hồn dũng mãnh tiến vào khối bia đá, chỉ thấy tấm kính bàn bóng loáng trên khối bia đá đột nhiên truyền ra âm thanh rất khẽ, sau đó một con số màu đỏ đột nhiên hiện lên nhảy nhót, cuối cùng sau chừng mười giây, dưới sự chứng kiến của nhiều người trong đại điện đã dừng lại ở con số 707.
Sau khi hình ảnh mấy con số dừng hẳn lại, Khâu Cơ mới buông tay ra, nhìn thoáng qua mấy con số trên mặt kính bàn rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi có kết quả, Khâu Cơ cũng chậm rãi lui về sau. Dù sao giá trị này đã vượt xa tiêu chuẩn khảo thí nên hắn cũng không cần lo lắng nữa. Lúc Khâu Cơ lui về phía sau thì Bạch Ưng cũng lập tức bước lên trước hàng ngũ. Bạch Ưng ánh mắt đảo sang Đường Long vẫn bình thản trước Hồn Trị của Khâu Cơ thì cười lạnh đem tay lên khối bia đá, hít một hơi, lực lượng linh hồn cũng mạnh mẽ tuôn ra.
Tích Tích Tích
Theo lực lượng linh hồn từ trong cơ thể Bạch Ưng xuất ra, mấy con số màu đỏ trên kính bàn cũng nhanh chóng tăng lên, ngắn ngủi vài giây đã đạt đến 700 sau đó từ từ dừng lại ở giá trị 785. Nhìn mấy con số trên khối bia đá, bên trong đại điện cũng xôn xao bàn luận. Ở khu vực của mấy người Bạch gia lại càng rộ lên nhiều âm thanh mang vẻ đắc ý.
Thịnh trưởng lão nhìn thoáng qua trị số trên kính bàn rồi chậm rãi gật đầu. Thành tích bậc này có thể coi là thượng đẳng, danh tiếng thanh niên kiệt xuất trẻ tuổi nhất của Bạch gia quả nhiên không phải lời đồn.
– Nếu hai vị trước đã xuất thủ thì tiếp theo ta cũng đành bêu xấu vậy.(Tào Hưu)
Tích Tích
Theo lực lượng linh hồn từ trong cơ thể Tào Hưu mạnh mẽ tuôn ra, chỉ thấy trị số màu đỏ trên mặt kính bàn liên tục nhảy vọt, trong chớp mắt đã đột phá 800, cuối cùng từ từ dừng lại ở trị số 846. Nhìn trị số trên kính bàn, trong đại điện cũng vang lên một ít tiếng than sợ hãi. Trị số này, ở cấp bậc Thất phẩm trung cấp đã thuộc dạng tốt nhất rồi.
– Đến hai người rồi.(Tào Hưu)
Đan Hiên nhìn về phía Đường Long cười ôn hòa tiêu sái đi ra, không nghi ngờ là khiến cho vô số ánh mắt các “sắc lang” trong đại điện đều đổ dồn đến, thậm chí ngay kẻ hờ hững như Tào Dĩnh cũng đưa mắt đẹp ngước lên nhìn. Đan Hiên – thiên tài của Đan gia, đại danh đỉnh đỉnh này rất nhiều người biết, chưa kể hắn sau này nhất định sẽ là người lèo lái con thuyền Đan gia. Thực lực lẫn tính tình của hắn đều đủ tư cách đáp ứng tốt chuyện này.
Dưới vô số ánh mắt soi mói của mọi người, Đan Hiên dừng bước trước khối bia đá, nhẹ nhàng đặt tay lên, trên khuôn mặt không chút lo lắng và khẩn trương gì cả. Bàn tay sờ khối đá, Đan Hiên chậm rãi nhắm mắt. Một cỗ lực lượng linh hồn bàng bạc chậm rãi từ trong cơ thể tuôn ra. Trong lúc mơ hồ, ngay cả không gian xung quanh cũng dường như bị vặn vẹo. Thấy một màn như vậy, ánh mắt Thịnh trưởng lão cũng thoáng hiện nỗi kinh ngạc. Lực lượng linh hồn bàng bạc mạnh mẽ tràn vào khối bia đá.
Trị số tăng một cách khủng khiếp, nháy mắt đã đột phá 700 rồi 800, lúc này mới từ từ hãm dần tốc độ, nhưng vẫn như trước tiếp tục nhảy lên. Cuối cùng, khi tất cả mọi người đang hồi hộp thì trị số đã vọt qua 900 rồi dừng lại ở con số 903.
– Đan Hiên này quả không tồi! Mặc dù vẫn chưa đủ tư cách so với ta nhưng với người khác cùng bối phận thì đã là dạng kiệt xuất rồi.(Tào Dĩnh)
Tào Dĩnh khẽ giương đôi mắt yêu mị dạt dào hăng hái ngó Đường Long. Nàng cũng rất muốn biết gã thanh niên thần bí đến tột cùng có đủ bản lĩnh cứu vãn Diệp gia hay chỉ đang ra vẻ trấn định.
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người thì Đường Long đi lại bia đá, cậu hướng Thịnh Diệu gật đầu ra hiệu đáp lại cậu cũng là cái gật đầu của Thịnh Diệu. Đường Long đặt tay nhẹ nhàng đặt lên rồi áp chặt vào khối bia khảo thí.
Ánh mắt toàn trường đều tập trung dồn lên trên người Đường Long đang chậm rãi đi tới tấm bia đá. Mấy người khảo thí trước đó có lẽ hấp dẫn ánh mắt người khác nhưng ở chỗ này người được mong đợi nhất chính là Đường Long rốt cuộc sắp ra tay. Bởi vì sự xuất thủ của hắn đại biểu cho Diệp gia, kết quả khảo thí của hắn cũng sẽ quyết định vận mệnh sau này của Diệp gia. Danh tiếng một trong Ngũ Đại Gia Tộc đến tột cùng có thể giữ lại hay không đều dựa vào lần khảo thí này.
Ánh mắt Tào Đan nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Long, khóe miệng mỉm cười trào phúng. Diệp gia nếu muốn thông qua lần khảo hạch này ít nhất cũng phải đứng vào một trong ba thứ hạng đầu mà hiện giờ ba vị trí này đã bị Đan Hiên, Tào Hưu, Bạch Ưng chiếm cứ, có ba đối thủ như vậy cạnh tranh, không có một ai là hạng vô dụng cả. Tào Đan không tin Đường Long có được năng lực này.
Không gian xung quanh Đường Long đột nhiên bạo liệt. Một cơn bão linh hồn trong lúc này nhanh chóng thành hình, mà trong quá trình nó thành hình, không gian chung quanh thân thể Đường Long chợt chậm chạp tan vỡ.
Ngay khi linh hồn phong bạo xuất hiện, sắc mặt Thịnh Diệu đứng gần Đường Long nhất mạnh mẽ biến đổi, thân hình lui gấp về phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh mơ hồ ở giữa vùng không gian vặn vẹo kia. Thời điểm trắc kiểm tra giá trị linh hồn lại xuất hiện dị tượng thế này, không phải là lần đầu tiên hắn gặp qua, năm đó khi Tào Dĩnh kiểm tra cũng từng dẫn phát dị tượng như vậy, thế nhưng mức độ linh hồn phong bạo lúc đó hình như hơi nhỏ hơn so với Đường Long.
Ba người Đan Hiên, Tào Hưu, Bạch Ưng trước tấm bia đá là cũng biến sắc vì biến cố xuất hiện. Tất cả đều lui về phía sau chừng mười bước, đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn tới thân ảnh kia, đặc biệt là sắc mặt Bạch Ưng vô cùng kinh dị. Hắn không thể nào tưởng tượng được gã Tiêu Viêm này lại có thể đạt tới trình độ kinh người như thế.
Ở khu vực của Tào gia, bàn tay ngọc của Tào Dĩnh đang chậm rãi chuyển động hai viên ngọc châu lúc này cũng đã đình chỉ, đôi tròng mắt yêu khí dạt dào kia dừng ở trên người gã thanh niên đứng trước tấm bia đá. Trên gương mặt nàng rốt cục đã lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc này đây trong đầu nàng bắt đầu có ý tưởng nhìn lầm hàng rồi.
Một con số đỏ rực đập vào mắt tất cả mọi người, mà trị số cũng khiến cho toàn trường nháy mắt im bặt. Mỗi ánh mắt giống như là bị hóa đá, hết thảy đều dừng lại trên con số kia, không thể dời đi được nữa. Con số này so với kỷ lục Tào Dĩnh năm đó lập nên còn cao hơn hơn 324 điểm.
– 1300… điều đó sao có thể. Hắn lực lượng Linh hồn cư nhiên cao hơn Tào Dĩnh.(Tào Đan)
– Thịnh trưởng lão, bia đá đo có sai lầm không? Một người Linh hồn sao mà có khả năng cao như vậy.(Bạch Ưng)
Tào Đan với Bạch Ưng là không cam long trước biểu hiện chói mắt của Đường Long.
– Hừ, các ngươi đây là đang hoài nghi Đan Tháp thiết bị sao?(Thịnh Diệu)
Đôi mắt Tào Dĩnh cũng bị con số màu đỏ kia làm cho kinh hãi không ít, sau đó nàng lại nhìn về phía Đường Long.
– Thật là thú vị, Trung Châu quả nhiên là ngọa hổ tàng long. Từ trước tới nay ta không thể nào nghĩ tới trong nhân gian còn có nhân vật cỡ này! Xem ra lần Đan Hội này sẽ có rất nhiều chuyện hay để xem rồi.(Tào Dĩnh)
– Linh hồn khảo thí đến đây là kết thúc. Xếp thứ nhất tự nhiên là Đường Long đại biểu Diệp gia! Mặt khác cũng phải chúc mừng hắn sáng lập kỷ lục mới! Kỷ lục này hẳn là trong một đoạn thời gian rất dài sẽ không bị phá vỡ rồi.(Thịnh Diệu)
Đường Long đi về chỗ ngồi của mình thì cảm nhận được một cảm giác áp bách đè lên linh hồn của mình, hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi về chỗ ngồi của mình nhưng ánh mắt vô ý liếc nhìn Tào Dĩnh. Tào Dĩnh cố nhịn khí huyết xông lên yết hầu, vừa rồi nàng chỉ nỗi hứng dùng Linh hồn công kích đi công kích Linh hồn của Đường Long thử xem trình độ tới đâu nhưng nàng không ngờ bị phát hiện và đối phương chỉ hừ lạnh một cái đã khiến nàng Linh hồn chịu tổn thương.
– Khảo hạch tiếp theo là khống chế Linh hồn.(Thịnh Diệu)
Thịnh trưởng lão cười tủm tỉm nhìn về phía năm người Đường Long sau đó lấy một viên thiết châu đen nhánh ra từ nạp giới. Nó ảm đạm vô quang, tối đen như mực làm cho người ta có cảm giác u ám.
– Hạt châu này chế tạo từ Hồn Cương, gọi là Đoán Hồn Châu! Nếu cầm thì rất nhẹ nhưng đối với linh hồn lại nặng tựa ngàn cân.(Thịnh Diệu)
– Khi khảo thí khống chế linh hồn bắt đầu, trên trần nhà sẽ rơi xuống những viên Đoán Hồn Châu. Nhiệm vụ của các ngươi là không được vận đấu khí, chỉ được dùng linh hồn lực khống chế những viên Đoán Hồn Châu này. Cứ theo số lượng mà xếp hạng, người nào tiếp được số lượng Đoán Hồn Châu nhiều nhất sẽ được xếp hạng nhất.(Thịnh Diệu)
Thịnh Diệu giới thiệu quy tắc khảo hạch tiếp theo thì nhìn thoáng qua Tào Dĩnh rồi lướt sang Đường Long.
– Ở khảo nghiệm khống chế linh hồn này, người mang kỷ lục vẫn là Tào Dĩnh cô nương! Nàng là người duy nhất tiếp được 89 viên, kỷ lục này đến nay vẫn chưa có người nào phá được.(Thịnh Diệu)
Nghe Thịnh trưởng lão nói như thế, ánh mắt toàn trường liền hướng về phía Đường Long, họ muốn biết kỷ lục mà vị Tào cô nương này lưu lại có bị Đường Long phá vỡ hay không.
– Hừ, các người cũng quá đề cao tên kia! Chẳng qua lúc đầu nhờ vận khí mới được thành tích như thế này thôi.(Tào Đan)
– Người tên Đường Long này quả thật có bản lĩnh cũng không hẳn là dựa vào vận may mà quá quan! Ta thật muốn xem xem, lần khống chế linh hồn này hắn có thể đạt được thành tích như thế nào?(Tào Dĩnh)
Hồn Trị lớn hay nhỏ đại biểu cho một Luyện Dược Sư có cường đại hay không nhưng Luyện Dược Sư chân chính lại không quá quan tâm đến chuyện mạnh yếu của Hồn lực. Muốn chế ra Đan dược cao giai thì phải cần đến sự nhạy cảm linh hồn và kèm theo đó là sự khống chế đến lô hỏa thuần thanh, nếu không chẳng khác nào lấy búa tạ mà đập vào trứng gà.
– Thế nào? Đều chuẩn bị xong cả chứ?(Thịnh Diệu)
Đám người liền chậm rãi gật đầu. Linh hồn lực tại mi tâm bắt đầu vận khởi chầm chậm, tùy thời mà phát. Chỉ có Đường Long là khác người, cậu giơ lên ngón trỏ của mình mà ở đó ba động Linh hồn lực tỏa ra.
Tào Dĩnh lẫn Đan Thần thấy cảnh này đều nhíu mày lại, các nàng lần đầu tiên thấy có người dùng cách nào để đỡ Đoán Hồn Châu.
– Phô trương thanh thế.(Tào Đan)
– Người thành công đều có con đường riêng của mình.(Tào Dĩnh)
– Ta có một vài điều nhắc nhở đến quý vị! Ngàn vạn lần đừng tưởng mình có thể hoàn toàn tiếp được hết, phân tán linh hồn lực trong cửa này chính là hành vi ngu xuẩn nhất.(Thịnh Diệu)
Thịnh Diệu nghiêm túc nhắc nhờ một hồi, liền nhanh chóng thối lui. Khi lão vừa lùi ra ngoài, trên trần nhà hiện ra vô số lỗ hổng đen. Một lát sau, các viên thiết châu đen nhánh rơi xuống như mưa rào.
Nhìn thấy Đoán Hồn Châu rào rào rơi xuống như mưa, đám người Đan Hiên như một phản xạ có điều kiện liền phóng người tách nhau ra, duy trì khoảng nhất định. Sau đó tinh thần lực bàng bạc của họ liền từ mi tâm bạo phát.
Do lúc trước Thịnh Diệu đã nhắc nhở, đám người Đan Hiên không phân tán Linh hồn lực thành tấm lưới mà ngưng tụ thành một bàn tay tinh thần lực nhanh chư chớp chụp vào đám Đoán Hồn Châu rơi xuống chi chít nhưng có lẽ phải dùng từ nhặt mới có thể diễn tả chuẩn xác hơn, bởi bàn tay do Linh hồn lực cấu thành kia không vơ bắt lung tung mà khi nó nhắm vào một viên châu nào thì hai ngón tay vô hình lướt ra vững vàng kẹp lấy.
Về phần Đường Long thì những Đoán Hồn Châu rơi xuống lấy cậu làm trung tâm phạm vi 5m đều quỷ dị dừng lại giữa không trung.
Hai người Bạch Ưng cùng Khâu Cơ đang chật vật tránh né Đoán Hồn Châu nện xuống, linh hồn lực toát ra từ mi tâm của họ hoàn toàn không làm Đoán Hồ Châu rơi chậm lại mà trực tiếp bị xé rách. Hiển nhiên là do linh hồn lực của họ quá phân tán. Chỉ có Đan Hiên và Tào Hưu là bình tĩnh ứng đối khi tiếp Đoán Hồn Châu, bọn họ vô cùng cẩn thận.
Ngay lúc số Đoán Hồn Châu xung quanh Đường Long ngày một tăng lên thì Khâu Cơ và Bạch Ưng vì không chịu nổi áp lực Linh hồn nên không thể không bỏ cuộc. Khi bọn họ rời khỏi thì lơ lửng trước mặt bọn họ là 11 viên cùng với 43 viên Đoán Hồn Châu. Không lâu sau khi hai người Bạch Ưng rời khảo thí thì Tào Hưu cũng bỏ cuộc. Trước mặt hắn lơ lửng 56 viên Đoán Hồn Châu.
Trên sân chỉ còn lại mỗi Đan Hưu với Đường Long, theo số lượng Đoán Hồn Châu không ngừng rơi xuống thì sắc mặt của Đan Hiên cũng đỏ dần lên, hô hấp trở nên dồn dập. Đường Long vẫn ung dung không vội, lâu lâu dùng tay che miệng ngáp một cái làm cho những người ở đây mí mắt co giật.
Kiên trì thêm được vài phút, Đan Hiên bất chợt thở một hơi dài buông tay rồi liếc mắt về phía đám Đoán Hồn Châu trôi nổi trước mặt, vừa đúng 66 viên.
Tinh thần buông lỏng, linh hồn lực đang ngưng tụ cũng lặng lẽ tiêu tán mất, đám Đoán Hồn Châu đang được nâng đỡ bởi tinh thần lực giờ đã mất đi lực nâng lập tức rơi leng keng xuống mặt sàn, phát ra những tiếng vang thanh thúy.
– Không có ý tứ, ta lại giành hạng nhất.
Kết cục đã phân, Khâu Cơ 11 viên; Bạch Ưng 43 viên; Tào Hưu 56 viên; Đan Hiên 66 vien; Đường Long 100 viên. Đường Long thấy đại cục đã định liền dùng Linh hồn lực khống chế Đoán Hồn Châu xếp thành núi rồi lùi sang bên.
Trong tiếng vỗ tay vang lên liên hồi, khóe môi Tào Dĩnh cũng cong lên thành nụ cười yêu mị, ánh mắt mỹ miều mang theo sự cuồng nhiệt dừng lại trên người nam tử thoạt nhìn có vẻ gầy yếu này. Mấy năm gần đây, người nàng xem là đối thủ trong giới Luyện dược sư chỉ có tiểu nha đầu Đan Thần của Đan gia mà thôi, hiện giờ có lẽ thêm một người trẻ tuổi tên là Đường Long nữa.
– Linh hồn lực là căn bản của Luyện Dược Sư nhưng khảo hạch của chúng ta không chỉ có trắc nghiệm độ mạnh yếu của linh hồn mà còn phải qua một cửa, chính là công kích linh hồn. Dù sao nó cũng là thủ đoạn công kích chủ yếu của Luyện Dược Sư. Khảo hạch cuối cùng này rất đơn giản, năm người các ngươi đi vào trong gian phòng này, dùng linh hồn công kích giao thủ với nhau. Người nào có thể trụ lại cuối cùng liền là người thắng cuộc.(Thịnh Diệu)
– Thưa Thịnh trưởng lão, Tào gia muốn thay người, chẳng biết có được hay không?(Tào Dĩnh)
– Hắc hắc, thưa Thịnh lão. Theo quy củ, gia tộc đạt quán quân lần trước có quyền thay người một lần. Xin ngài yên tâm, ta không có ý gì khác, chỉ là ngứa tay muốn thử một phen. Với lại ngài có thể phán Tào gia ta bỏ cuộc cũng được. Kết quả lần khảo thí thứ ba này không tính cho Tào gia, dù bị xếp hạng thấp nhất cũng được. Như vậy có được chăng?(Tào Dĩnh)
– Chỉ cần những người khác không có ý kiến thì ta cũng không có.(Thịnh Diệu)
– Ta có ý nghĩa hay hơn. Chả phải ngoại giới Đan vực đồn rằng Tào – Đan – Bạch – Khâu Tứ Đại Gia Tộc là Luyện Dược Sư giỏi nhất sao? Chi băng Tứ Đại Gia Tộc cử ra người mạnh nhất tới so đấu như thế nào?
– Ta đồng ý.(Thịnh Diệu)
– Thịnh lão, ta không hiểu vì sao mà ngài lại đồng ý một tiểu tử vô danh đề nghị?(Tào Đan)
– Haha, khi Ngũ Đại Gia Tộc khảo hạch kết thúc thì ta sẽ tuyên bố.(Thịnh Diệu)
Thịnh Diệu mở ra quang tráo để năm người vào trong, theo đề nghị của Đường Long thì Tào – Đan – Bạch – Khâu đều cử ra người mạnh nhất tham gia.
– Nếu đã không có vấn đề gì, như vậy liền bắt đầu đi(Thịnh Diệu)
Tào gia – Tào Dĩnh; Đan gia – Đan Thần; Bạch gia – Bạch Ưng; Khâu gia – Khâu Cơ; Diệp gia – Đường Long.
Nghe vậy, năm người Đường Long đều theo thứ tự đi vào bên trong rồi tự động phối hợp với nhau tách ra một khoảng cách nhất định giữa mỗi người. Ai cũng biết, thời điểm này bất cứ người nào cũng sẽ là đối thủ của mình, bảo trì khoảng cách an toàn nhất định là tốt nhất.
Năm người chiếm cứ lấy năm phương vị rồi đều khoanh chân ngồi xuống. So đấu linh hồn lực không giống như Đấu khí, đạt tới trình độ như bọn họ thì tùy thời có thể dùng linh hồn lực công kích đối phương, bởi vậy cũng không cần phải di động thân thể.
– Khảo hạch bắt đầu.(Thịnh Diệu)
Tiếng quát Thịnh trưởng lão vừa hạ xuống, chỉ trong nháy, mắt năm luồng linh hồn lực bàng bạc liền bùng phát ra, sau đó bao phủ bên ngoài cơ thể họ, ánh mắt ai ai cũng cảnh giới nhìn bốn phía.
Lực lượng linh hồn vô hình bàng bạc bao phủ quảng trường, uy áp của nó làm cho một số người trong đại điện có cảm giác như bị núi đè không thở nổi. Loại cảm giác này tồn tại sâu trong linh hồn, cùng trình độ Đấu khí hoàn toàn không quan hệ. Lúc này, năm người giao phong trong sân cũng là lĩnh vực hoàn toàn khác biệt.
Thế giằng co trong sân kéo dài sau một lúc lâu rốt cục thì bị một tiếng ho khan không biết từ đâu vang lên rồi đột nhiên đánh vỡ. Năm cỗ linh hồn lực bàng bạc giống như vô hình cự mãng nhanh chóng bùng phát ra từ mi tâm mỗi người, sau đó ở bên trong gian phòng va chạm với nhau rồi nổ tung, cực kỳ hỗn loạn.
Dao động linh hồn vô hình do va chạm khuếch tán ra, đột ngột thành hình một cơn bão khủng khiếp gào thét giữa không trung đại điện. Cuồng phong thổi mạnh làm cho bên trong đại điện vang lên từng đợt âm thanh ầm ầm liên tiếp.
Lần đầu giao phong đã có người bị loại, người bị loại không ai khác là Bạch gia – Bạch Ưng cùng Khâu gia – Khâu Cơ. Hai người bọn họ chống đỡ không nổi dưới thế công của ba người Tào Dĩnh, Đan Thần và Đường Long.
Trong tràng chỉ còn lại ba người Tào Dĩnh, Đan Thần và Đường Long. Linh hồn lực bọn họ hình thành thế chân vạc không ai làm gì được ai.
– Quả nhiên là không đơn giản.(Tào Dĩnh)
Tào Dĩnh đưa ngọc thủ vén làn tóc đen rủ xuống trán, gương mặt xinh đẹp tinh tế tươi cười càng tăng thêm phần quyến rũ sau đó tay ngọc lặng lẽ kết xuất rồi đột nhiên ngưng tụ thành một thủ ấn.
Khi thủ ấn ngưng tụ thành công, Linh hồn lực bàng bạc quanh thân nàng lập tức nhanh chóng ngưng tụ, trong chớp mắt liền hóa thành một con linh hồn phượng hoàng. Nó vỗ hai cánh làm không gian xung quanh vặn vẹo mãnh liệt, thậm chí mơ hồ thấy được từng đạo không gian liệt phùng rất nhỏ đen nhánh lan tràn ra.
Đường Long thấy vậy mỉm cười, Linh hồn lực ngưng tụ thành một tôn hư ảnh cao lớn uy nghiêm nhìn lấy linh hồn phượng hoàng, linh hồn phượng hoàng bị hư ảnh cao lớn nhìn liền rung rẩy không thôi. Đan Thần thấy tình huống không ổn liền lui ra khỏi tranh đấu, nàng là không muốn dính vào quyết đấu của Tào Dĩnh với Đường Long.
Tào Dĩnh cắn răng gia tăng thêm Linh hồn lực khiến cho linh hồn phượng hoàng tuy vô hình nhưng lại tràn ngập uy áp, làm cho mọi người trong đại điện đều tạm dừng hoạt động, ngưng thần chú mục về không gian trước mặt Tào Dĩnh.
– Đi.(Tào Dĩnh)
Ngọc chỉ của Tào Dĩnh điểm nhẹ vào hư không. Một tiếng phượng hót thanh thúy đột nhiên vang vọng khắp đại điện mà linh hồn phượng hoàng cũng rung hai cánh, mang theo một trận cuồng phong dữ dội lướt về hướng.
– Phá
Đường Long điều khiển tôn hư ảnh cao lớn quơ nấm đấm chộp về phía linh hồn phượng hoàng. Quyền và phượng tương giao trực tiếp tạo thành một cơn lốc linh hồn cuồng mãnh. Dù mặt sàn quảng trường vô cùng cứng rắn cũng bị xé thành từng cái rãnh thật lớn.
– Ngươi rất mạnh, mấy lần khảo hạch trước đều không xuất toàn lực.(Tào Dĩnh)
– Không biết ta có được vinh hạnh chứng kiến toàn lực Linh hồn lực của ngươi hay không?(Tào Dĩnh)
– Ngươi muốn thì ta chiều.
Đường Long gia tăng thêm Linh hồn lực của mình, Tào Dĩnh lúc này cảm nhận được áp lực cực đại, nàng không ngừng lùi về sau.
– Ta nhận thua.(Tào Dĩnh)
Tào Dĩnh mở miệng nhận thua làm chấn kinh mọi người có mặt tại đây, Đường Long thu hồi Linh hồn lực của mình.
– Ngươi rất không tồi, cố gắng thêm một khoảng thời gian thì có lẽ đạt được Bát phẩm Luyện Dược Sư.
Lúc này, Thịnh Diệu đi tới trước mặt Đường Long khom lưng cúi đầu.
– Xích Diệt Hội trưởng, ngài chơi vui sao?(Thịnh Diệu)
Thịnh Diệu gọi Đường Long là Xích Diệt Hội trưởng chẳng khác nào là sấm sét giữa trời vang cả.
– Thịnh lão, nói vậy thì kết quả của Diệp gia không tính. Vì hắn là cao giai Luyện Dược Sư đáng lý không thể tham gia Ngũ Đại Gia Tộc khảo hạch.(Bạch Ưng)
Bạch Ưng âm trầm nhìn Đường Long nhảy ra phản bác kết quả mà Đường Long giành về cho Diệp gia. Diệp Trọng nghe Bạch Ưng phản bác thì bàn tay siết lại, hắn nhìn về phía Thịnh Diệu để xem thử sẽ giải quyết thế nào.
– Xích Diệt Hội trưởng, ngài coi nên xử lý thế nào?(Thịnh Diệu)
– Ban đầu Ngũ Đại Gia Tộc quy định là chỉ có thiên tài trẻ tuổi Luyện Dược Sư mới được phép tham gia không sai.
– Mọi người cho rằng ta là cao giai Luyện Dược Sư do lão nhân giả trang thành. Điều này thì Huyền Không Hội trưởng và Thiên Lôi Hội trưởng có thể làm chứng ta chỉ 18t.
– Điều đó không có khả năng.
– Xích Diệt Hội trưởng xác thật là 18t, ta cùng Thiên Lôi Hội trưởng có thể làm chứng.(Huyền Không Tử)
– Cái này…(Bạch Ưng)
– Bạch Ưng, ngươi đang hoài nghi ta với Huyền Không Hội trưởng?(Thiên Lôi Tử)
– Tiểu tử không dám.(Bạch Ưng)
– Nếu như nhiêu đó không đủ thuyết phục thì ta nói thêm. Diệp gia – Diệp Hân Lam là nữ nhân của ta, như vậy đã đủ ta đại biểu Diệp gia tham gia.
– Ở đây, ai còn không phục cứ việc đứng ra.
Đường Long đôi mắt lạnh lùng đảo qua Bạch gia cùng Khâu gia, người hai gia tộc đều cúi đầu không dám ngẩng đầu lên, Đường Long lại đảo mắt sang những gia tộc và thế lực có tiếng tại Đan vực làm cho bọn họ căng thẳng không thôi. Ban nãy, khi Bạch Ưng nhảy ra nói chuyện thì bọn họ cảm thấy mình có hi vọng và Diệp gia hết hi vọng rồi.
– Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Diệp gia vẫn là Trưởng Lão Hội Đan Tháp, bất kỳ ai có dị người tới gặp ta, chúng ta hảo hảo đàm luận.