“Không phải đâu, họ hạnh phúc ở bên nhau mà, là bố đọc sai rồi.”
Cố Gia Huy khẽ nói, anh vén mái tóc rối trên trán cô bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay.
“Vậy… kết thúc câu chuyện đó là gì?
“Hoàng tử nhận ra người trước kia cứu mình chính là nàng tiên cá, họ cử hành hôn lễ trên bờ biển, cưới công chúa về làm vợ.”
“Thế… thì thật tốt…”
Cuối cùng cô bé cũng ngủ say.
Cố Gia Huy đắp kín chăn cho cô bé, anh ngước mắt lên thì chạm vào tâm mắt của Hứa Minh Tâm, không nhịn được hỏi: “Em nhìn cái gì thế?”
“Không ngờ anh lại có thể như thế này, em còn tưởng rằng trước giờ chú ba Cố luôn ngang ngược, thỉnh thoảng dịu dàng là đã hiếm có lắm rồi. Không ngờ còn có lúc ân cần đến vậy, sao trước đây em không phát hiện ra nhỉ?”
“Ghen à?”
“Đúng đó, anh đâu có dịu dàng như thế với em đâu.”
“Vậy lần sau anh cũng sẽ kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho em.”
“Đừng, nghe xong truyện anh kể, em sợ buổi tối em sẽ gặp ác mộng mất, khó cho Cố Cố quá, còn có thể nghe tiếp như vậy.” Cô đau lòng xoa đầu cô bé.
“Em đang cười trình độ kể chuyện của anh đấy à? Gan quá nhỉ?”
Cố Gia Huy hơi nhíu mày, đang định giữ lấy bờ môi cô, không ngờ cô bé trong lòng lại ư a một tiếng, lật người lại.
Hứa Minh Tâm cũng giật mình lo lắng, vội đẩy Cố Gia Huy ra: “Có cô bé ở đây, anh đừng có làm bừa, để cho bé ngủ.”
Cô tắt đèn, ôm Cố Cố đi ngủ.
Cố Cố cũng thuận thế chui vào lòng cô, thế là…