Có lẽ nhìn quá chăm chú nên Diệp Thành không chú ý thấy bên cạnh mình đã có thêm một bóng dáng xinh đẹp.
Nữ tử này mặc y phục màu xanh ngọc bích, dáng người lả lướt, uyển chuyển, bích hà uốn lượn quanh thân, mái tóc dài như thác nước phát ra ánh sáng rực rỡ, dung nhan tuyệt thế nhưng trên khuôn mặt và ánh mắt lại mang theo vẻ lãnh đạm, xa cách ngàn dặm.
“Mặc kim linh ngọc”, nữ tử đó cất lời, giọng nói rất êm tai.
Hế?
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Thành giật mình, bất giác nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Bích Du”, nhìn thoáng qua,
