“Ừm, Khắc Đa ngoan lắm, con yên tâm, ba ba nhất định sẽ bắt được đám người xấu, sau này không có ai dám ức hiếp hai mẹ con nữa”.
“Dạ”.
Sau đó, Đa Đoạt dịu dàng gạt giọt lệ đọng trên gò má An Na: “Nàng…không sao chứ?”
An Na gật đầu: “Ta không sao, nhưng đám thích khách đó rốt cuộc là kẻ nào? Tại sao chà trộn được vào đây? Liệu sau này chúng có quay lại không? Người của chàng không chịu nói, ta muốn báo thù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu”.
“Nàng không cần lo chuyện này nữa, giao cho ta xử lý, bọn chúng là nhằm vào ta, là ta hại hai người…”
“Không…lũ thích khách đáng chết, chúng dám động vào Khắc Đa, ta phải giết sạch chúng”.
“Được, ta hứa với nàng, nhất định sẽ xử lý sạch sẽ bọn chúng, giờ nàng hãy chuyên tâm chăm sóc Khắc Đa, biết chưa?”
An Na gật đầu.
“Sau khi chuyện này kết thúc, cùng ta về Thiên Khải đi…”
An Na do dự hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu.
Biên giới phía bắc, gần mười vạn Hắc Kỳ quân đã bao vây khu vực sinh sống của Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô.
Một vị tướng lĩnh Hắc Kỳ quân đứng trước cổng thành, đối diện là người phụ trách người ngoài tộc của thành trì này.
“Chỉ có từng này? Còn không?”
“Tướng quân, chỉ có từng này thôi, những người không trở lại tối hôm đó, đều đã báo cáo với ngài”.
“Ngươi nghe không hiểu à? Ta bảo là gồm cả những người ra khỏi thành hôm đó”.