Thiên vương quay đầu nhìn vào gương, dường như cảm thấy Minh Thù nói rất có lý, ném khăn quàng cổ đi.
Bỏ qua khăn quàng cổ, hắn lại thêm mũ, tiếp theo là kính râm đạo cụ ở hiện trường hắn đều thử qua.
Minh Thù thở dài, loại người mẫu này nên bị đánh chết!
Thật vất vả mới chụp xong, thiên vương đột nhiên nhìn Minh Thù: “Tiểu Kiều, tôi nghe nói cô quen biết Kỷ Cẩm?”
“Ai nói?”
“Haiz, cô gái à, những điểm mấu chốt tôi vẫn phải nắm bắt.” Khuôn mặt thiên vương đột nhiên nghiêm túc lại, nhưng không duy trì đến hai giây: “Cô và Kỷ Cẩm quan hệ thế nào hả?”
Lần trước Kỷ Cẩm kể chuyện làm ông cười chết ngất.
“Không nên nói là có quan hệ gì, nói chung là kẻ thù.”
“À.”
Kẻ thù xinh đẹp thế này?
Kỷ Cẩm đã đối xử thế nào với người ta?
Thiên vương nhiều chuyện đến lửa cháy hừng hực, thế nhưng Minh Thù không để ý hắn.
Minh Thù chụp xong là có thể đi, nhưng thiên vương sợ bỏ sót nhiều nên nhờ Minh Thù gửi một phần ảnh chưa qua chỉnh sửa cho ông.
Trợ lý bên cạnh lắc đầu với Minh Thù, không được không được!
Hắn sẽ thay đổi hoàn toàn hình ảnh!
Nhưng thiên vương rất gian manh, thấy đồ ăn vặt của Minh Thù chưa hết là sai người đi mua bổ sung ngay.
–
Ngày thứ hai Minh Thù vừa tỉnh dậy đã thấy trên weibo của Thiên vương.
Hình ảnh nhìn qua rất bình thường.
Nội dung: Nhiếp ảnh gia quá giỏi, công sức chỉnh sửa của ta đều bất lực, thật tổn thương.
[Ôi, dĩ nhiên tôi nhìn thấy một bức ảnh chụp bình thường, những năm tháng còn lại ơi! Yêu tinh! Nam thần ông làm sao vậy, bị kích thích sao?] [Nam thần nhà chúng ta vẫn rất đẹp trai, về sau xin nam thần không cần chỉnh sửa bậy bạ đâu.] [Kỹ thuật nhiếp ảnh gia quả nhiên làm cho cuồng ma chỉnh ảnh cam tâm tình nguyện, cầu an nhiếp ảnh gia, ta muốn đi gọi điện cho anh trai trẻ nhiếp ảnh.] [Cần weibo anh trai nhiếp ảnh.] [Bức ảnh này, có phải cùng một nhiếp ảnh gia với Dư Tiểu Hàn, Kỷ Cẩm sao? @Kỷ Cẩm @Dư Tiểu Hàn là nhiếp ảnh gia của các bạn sao? Xin khẳng định.]“Leng keng.”
Minh Thù tắt weibo đi, mở wechat lên.
Là chân dung của một con mèo nhỏ rất đáng yêu, tên là Jim.
Không phải lúc Ôn Hạ Thanh biểu diễn trên sân khấu, dẫn theo một người nước ngoài muốn thưởng thức văn hóa Trung Quốc sao?
Sau chuyện đó, bọn họ cũng chưa hề nói chuyện, lúc này hắn tìm mình làm gì?
Minh Thù mở ra, lại phát hiện bên trong là một trang mạng.
Mở ra chính là quảng cáo trên weibo với tiêu đề “Tìm kiếm nhiếp ảnh gia đẹp nhất”.
Bên cạnh còn có một bảng xếp hạng, Ngụy Tự nằm trong bảng, hạng bảy.
Jim: Ta cảm thấy cô rất thích hợp đó, cô rất giống với một thiên sứ.
Giang gia tiểu Kiều: Không có hứng thú.
Jim: Vì sao không hứng thú, cái này tạo ra vì cô mà!
Giang gia tiểu Kiều: Ta sợ xuất hiện sẽ làm cho người ta thích ta điên cuồng.
Jim:…
Minh Thù cũng không để chuyện này trong lòng, cô phải nỗ lực kiếm tiền mua đồ ăn vặt.
Có thiên vương làm chiêu bài, người tìm đến Minh Thù ngày càng nhiều giá cả cũng tăng cao.
Nhưng mà lần thứ hai tìm cô, tất cả đều bị từ chối, nói được thì làm được minh tinh chỉ chụp một lần.
Cuối tháng, đơn hàng cuối cùng.
Minh Thù dựa theo địa chỉ trong bưu kiện, tìm tới nơi là một ông chủ giàu có vì yêu cầu không cao nên chụp rất nhanh.
Minh Thù chụp xong đi ra, để cho trợ lý mang đồ đạc về trước.
Cô vặn eo bẻ cổ đi ra ngoài, còn chưa đi hai bước phía sau chính là một tràn tiếng bước chân nhốn nháo.
Có người chạy tới phía cô.
Tiếp đó, một làn gió thơm từ trước mặt cô thổi qua.
Một cô gái từ bên người cô chạy tới, hướng về đường cái ở xa xa mà chạy.
Minh Thù cảm thấy tấm lưng kia khá quen.
Phía sau lại thêm mấy người đuổi tới, chặn cô gái lại, không nói lời nào lôi lên xe bên cạnh đang chạy tới.
Ban ngày ban mặt, dám bắt cóc con gái nhà lành?
Đóng phim sao?
Minh Thù trong đầu chợt lóe lên.
Dư Tiểu Hàn!
Dư Tiểu Hàn bị lôi đi ném vào trong xe, cô nắm lấy cửa xe nhưng những người đó gở ngón tay cô, móng tay vì dùng sức nên gãy.
Người đâu, mau cứu cô!
Trời cao dường như nghe được lời khẩn cầu của cô, một âm thanh dễ nghe vang lên: “Này, mọi người làm gì vậy?”
Dư Tiểu Hàn đeo khẩu trang, thế nhưng không có mang kính mát lúc này hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn qua.