“Để người phụ trách hạng mục đến nhà anh nói chuyện?”
“Ha ha, anh cho rằng anh là ai? Anh là người tổng phụ trách khu Giang Nam sao? Mặt mũi thật lớn đó!”
Cái này vốn chỉ là lời trào phúng.
Ai ngờ Giang Nghĩa thế mà dừng đũa lại, cười như không cười nhìn Viên Triệu Hào: “Tôi chính là người tổng phụ trách khu Giang Nam.”
“Ha ha ha ha, Giang thần y anh thật hóm hỉnh!”
“Hóm hỉnh sao?”
Giang Nghĩa lắc đầu, tiếp tục ăn.
Có đôi khi anh nói thật, lại không ai tin.
Đương nhiên là không ai tin, nếu như Giang Nghĩa thật sự là người tổng phụ trách khu Giang nam, sao có thể ăn mặc mộc mạc như vậy? Sao một chút nhân mạch cũng không có?
Càng không thể giống như bây giờ một vệ sĩ cũng không có, theo bọn họ cùng ngồi đây ăn cơm.
Không đến nửa tiếng sau, người bên dưới truyền lời: “Đinh Phong Thành đến rồi!”
Kỳ Chấn đứng lên: “Mọi người chúng ta cùng nhau đi nghênh đón.”
Viên Triệu Hào đồng ý đầu tiên, dù sao Đinh Phong Thành là ông ta dùng quan hệ mời đến, phải tiếp đãi cho tốt, vừa thể hiện ra sự tôn kính với Đinh Phong Thành, vừa có thể thấy được Viên Triệu Hào có năng lực.
Một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng mà, Giang Nghĩa lại nhàn nhạt nói: “Đi nghênh đón Đinh Phong Thành? Không cần thiết như vậy, để anh ta tự đi lên là được rồi.”
Những lời này làm mọi người nhíu mày.
Kể cả Kỳ Chấn.
Kỳ Chấn cảm thấy có thể lời nói vừa rồi của Viên Triệu Hào quá nặng, làm tổn thương lòng tự tôn của Giang Nghĩa, cho nên Giang Nghĩa mới nói ra lời nói “Chua” như vậy.
Đây không phải là chuyện gì tốt.
Ông ta ho khan một tiếng, nói: “Giang thần y, ngài cũng là khách, không cần phải đi nghênh đón với chúng tôi, ở đây chờ là được, chúng tôi đi xuống thôi.”
Đây là nhượng bộ lớn nhất mà Kỳ Chấn có thể làm được.
Nhưng mà Viên Triệu Hào rất không hài lòng: “Chúng ta đều đi nghênh đón, chỉ một mình Giang Nghĩa ngồi ở đây? Ha ha, vậy ông chủ Đinh đến đây, nhìn thấy Giang Nghĩa ngồi đây, là chuyện gì? Giải thích thế nào?”
Giang Nghĩa nói ra: “Không cần giải thích, thêm một cái ghế bên cạnh tôi, để Đinh Phong Thành ngồi bên cạnh tôi là được rồi.”
Lúc này, ngay cả sắc mặt của Kỳ Chấn cũng lạnh xuống.
Đinh Phong Thành, người phụ trách hạng mục, người đứng đầu hạng mục khu xa xỉ phẩm.
Đối với những người thương nhân như bọn họ mà nói, đó là đối tượng phải cực lực nịnh bợ, hôm nay nhất định phải để người ta ngồi ở vị trí chủ, sao có thể để ngồi ở vị trí bên dưới Giang Nghĩa chứ?
Giang Nghĩa nói lẫy càng lúc càng quá đáng.
Kỳ Chấn nói: “Giang thần y, tôi biết anh có tức giận, như hôm nay là một bước quan trọng quyết định chúng ta có chỗ đứng ở khu Giang Nam hay không, ngài phải tận lực kiềm chế, xem như là giúp anh em một chuyện.”
Cũng chỉ là đối với Giang Nghĩa.
Nếu như là đối với người khác, Kỳ Chấn đã sớm cho người đó cút xéo.
Giang Nghĩa cười khổ một tiếng: “Được rồi, mấy người đi nghênh đón đi, tôi ở đây chờ.”
“Ừ.”
Lúc này Kỳ Chấn mới dẫn người vội vàng đi xuống, nghênh đón Đinh Phong Thành.
Trong lúc đi xuống, Viên Triệu Hào lại nói huyên thuyên bên tai Kỳ Chấn: “Chủ tịch Kỳ, Giang Nghĩa kia thật sự không xem ai ra gì, rõ ràng không để ông chủ Đinh vào mắt. Tôi đề nghị để anh ta đến một phòng khác dùng cơm, miễn làm hỏng chuyện lớn của chúng ta!”
Trong lòng Kỳ Chấn căng thẳng.
Không được, không thể làm như vậy.