“Cậu chính là Dương Thanh?”
Tiết Nguyên Bá đột nhiên hỏi.
Cổ họng của ông ta rất lớn nên giọng nói của ông ta cũng rất vang.
Dương Thanh đi về phía trước, dẫn đầu ngồi ở phía đối diện với Tiết Nguyên Bá, sau đó anh mới lạnh lùng nói: “Là tôi!”
“Tuổi còn trẻ, nhờ vào chính thực lực của mình đã có thể có được tất cả như hiện giờ, quả nhiên không tầm thường!”
Tiết Nguyên Bá nói với vẻ tán thưởng.
Xét theo hiểu biết hiện tại của ông ta đối với Dương Thanh, sự vượt trội của Dương Thanh, ngay cả trong Hoàng tộc, có lẽ không ai có thể so sánh được.
Vì vậy, sự tán thưởng của ông ta không phải là giả tạo.
“Các vị không cần phải gò bó, ngồi cả đi!”
Tiết Nguyên Bá nhìn năm chủ gia tộc vẫn đang đứng ngây ra sau lưng Dương Thanh rồi nói.
Nghe Tiết Nguyên Bá nói vậy, mấy người đó mới thầm thở phào nhẹ nhõm và lần lượt ngồi vào chỗ của mình.
“Không biết ông Bá tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Hàn Khiếu Thiên hỏi trước.
Đây cũng là một câu hỏi mà các chủ gia tộc khác muốn biết, tất cả họ đều nhìn Tiết Nguyên Bá đầy lo lắng.
“Không vội, ăn cơm trước đã, ăn uống no nê rồi nói chuyện khác sau!”
Tiết Nguyên Bá khoát tay căn dặn: “Mang đồ ăn lên!”
Thật không hổ danh là phòng VIP của khách sạn Long Hòa.
Ngay sau đó, một loạt các món ăn thượng hạng của khách sạn năm sao đã được bày sẵn trên bàn.
Trước khi Tiết Nguyên Bá kịp lên tiếng, Dương Thanh đã cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Nhìn cảnh này, những người khác đều tỏ vẻ ngạc nhiên, dù sao thì người đang ngồi đối diện với bọn họ cũng là con trai cưng của chủ nhà họ Tiết, tức là Tiết Nguyên Bá rất có khả năng sẽ trở thành người thừa kế vị trí chủ gia tộc họ Tiết.
Đối mặt với một nhân vật to lớn như vậy, Dương Thanh lại không hề sợ hãi chút nào.
Tiết Nguyên Bá không quan tâm, nhưng khi ông ta nhìn Dương Thanh, ánh mắt ông ta tràn đầy sự thán phục.
“Mọi người ăn đi, không cần khách sáo!”
Tiết Nguyên Bá chủ động nói.
Dứt lời, những người khác liền cầm đũa lên.
Tuy nhiên, ngoại trừ Dương Thanh ra, họ thưởng thức các món ngon hàng đầu trên bàn này một cách nhạt nhẽo vô vị.
Điều đáng sợ nhất trên thế giới này chính là không biết, cho dù lúc này Tiết Nguyên Bá nổi cơn, dọa tiêu diệt bọn họ thì họ cũng chỉ có thể chấp nhận, nhưng Tiết Nguyên Bá lại không vội nói chuyện, ngược lại còn mời bọn họ ăn tối.
Họ biết rằng đây là một bữa tiệc có cạm bẫy, nhưng họ không thể không tham gia.
“Dương Thanh, tôi nghe nói cậu là chiến sĩ đã giải ngũ? Không biết cậu giải ngũ từ đội quân nào? Ở biên giới phía Tây, phía Nam hay phía Đông?”
Tiết Nguyên Bá đột nhiên nhìn Dương Thanh và hỏi.
Dương Thanh đương nhiên biết đối phương đang thăm dò mình, anh lấy khăn giấy ra, lau vết dầu trên miệng một cách đầy nhã nhặn rồi lại lau đến đôi tay.
Sau đó anh nhìn Tiết Nguyên Bá, không trả lời mà hỏi: “Tại sao lại không phải là biên giới phía Bắc?”
Vừa rồi Tiết Nguyên Bá đề cập đến cả ba biên giới Đông, Tây và Nam trong số bốn vùng biên giới, nhưng không đề cập đến biên giới phía Bắc.
Tiết Nguyên Bá không ngờ rằng Dương Thanh lại hỏi như vậy, ông ta ngẩn ra một lúc rồi mới cười nói: “Chẳng lẽ cậu từ biên giới phía Bắc trở về?”
Dương Thanh hờ hững liếc nhìn ông ta một cái, nhưng anh vẫn không đáp lại, mà nói thẳng: “Ông không cần phải thăm dò phiền phức như vậy.
Tôi là người như thế nào hay là giải ngũ từ đâu đều không quan trọng”.
“Điều tôi muốn nói với ông là hiện giờ tất cả những gì mà tôi có đều không phải dựa vào bất cứ thế lực nào, mà bản thân tôi chính là lai lịch lớn nhất”.
Dương Thanh nói đầy kiêu ngạo.
Tiết Nguyên Bá thầm cảm thấy hơi kinh ngạc, ông ta vốn tưởng rằng Dương Thanh lui về từ một trong ba biên giới Đông, Tây, Nam, ông ta chưa từng nghĩ rằng Dương Thanh lại lui về từ biên giới phía Bắc.
Bởi biên giới phía Bắc là cửa ngõ khó khăn nhất về mọi mặt trong bốn vùng biên giới và việc trấn giữ biên giới phía Bắc cũng đứng đầu trong bốn biên giới.
Chính xác mà nói, ông ta không muốn tin rằng Dương Thanh đã rút lui khỏi biên giới phía Bắc.
Nếu đó là sự thật, cho dù Dương Thanh chỉ là một người bên cạnh Tướng quân thì đó cũng không phải là người mà ông ta có thể đắc tội được.
Dương Thanh lại không hề nói rằng anh giải ngũ từ nơi đó, nhưng giọng điệu lại đầy sự tự tin.
Lúc này, năm chủ gia tộc kia cũng lần lượt đặt đũa xuống, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng.
– —————————.