Luận lực lượng thân thể , Huyền Thiên mạnh hơn cường giả Thiên Giai Cảnh nhất trọng. Luận chân nguyên hùng hậu, lôi hệ chân nguyên của Huyền Thiên hùng hậu hơn chân nguyên của cường giả Địa giai cảnh thập trọng nhiều, cơ hồ có thể cùng cường giả nửa bước thiên giai tinh luyện cương nguyên so sánh .
Nếu như là vũ giả khác lĩnh ngộ lục giai kiếm ý, cho dù là Địa giai cảnh thập trọng, thậm chí tu vi nửa bước thiên giai cũng chưa chắc có thể lấy kiếm mang xẻ đôi kiếm cương. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thần sắc Lệ Thanh Hải chấn động nhìn Huyền Thiên cả kinh nói:
– Kiếm ý của ngươi lĩnh ngộ cao hơn ta.
– Đó là tự nhiên!
Huyền Thiên cười nhạt một tiếng, hắn nhìn thoáng qua Hướng Thiên Tiếu cùng Phách Công Tử nói:
– Tình huống mọi người Vương Bát công tử không ổn lắm, chiến đấu của họ sắp xong rồi. Chúng ta cũng sớm chấm dứt đi, tiếp của ta một chiêu: Thiên Địa Vô Thường, Duy Ngã Bất Biến!
Vừa mới nói xong, bước chân của Huyền Thiên gia tốc lao đến Lệ Thanh Hải.
Nghe được tình huống của Phách Công Tử không ổn, Lệ Thanh Hải cũng quay đầu qua lại nhìn hướng Huyền Thiên, hắn tiếp tục chấn động.
Chỉ thấy có hơn mười Huyền Thiên rất nhanh lao về phía hắn, mỗi người đều đâm một kiếm về phía mình.
Đây là kiếm pháp gì? Thanh Hải sững sờ, trong đầu đang nghĩ ngợi như thế nào hóa giải kiếm thuật của Huyền Thiên thì đột nhiên thân thể phát lạnh.
Một cỗ nguy cơ tử vong lập tức bao phủ lấy hắn, cảm giác lạnh lẽo lập tức từ sống lưng xông tới đỉnh đầu.
Lệ Thanh Hải hoảng hốt, lúc này mới chú ý tới, hư không phía trước hắn vặn vẹo tựa hồ có một đạo hư ảnh đang lao tới.
Hắn nhìn qua hơn mười cái thân ảnh Huyền Thiên, toàn bộ đều là ảo giác, Huyền Thiên chính thức căn bản không có đùa nghịch nhiều mánh khóe như vậy, hắn dùng một kiếm liền đâm đi qua hư không.
Tốc độ cực nhanh, cơ hồ muốn dung nhập trong hư không, chỉ lưu lại một hư ảnh đạo cực. Vũ giả đang xem cuộc chiến không ai nhìn ra huyền diệu từ một kiếm này của Huyền Thiên.
Lệ Thanh Hải thân là cường giả Thiên Giai Cảnh, nhãn lực cao hơn cường giả địa giai mấy phần nhưng bị ảo giác hấp dẫn trong nháy mắt, chờ chứng kiến một kiếm phía trước đâm tới thì đã quá muộn.
Lực công kích kinh khủng của Huyền Thiên mạnh hơn kiếm cương của hắn ba phần, có thể phá vỡ vòng bảo hộ cương nguyên của hắn.
Nhìn tốc độ đâm tới một kiếm này của Huyền Thiên, Lệ Thanh Hải trong lòng phát lạnh, trách không được hắn sinh ra nguy cơ nguy cơ, một kiếm của Huyền Thiên đâm tới là thời khắc sinh tử của hắn.
Trong nháy mắt Lệ Thanh Hải vận chuyển tới cương nguyên trong cơ thể hắn tới cực hạn, vũ sí sau lưng chấn động, cả người như là một đạo quang mang lập tức tránh đi.
Cùng một thời gian, trong không khí lóe lên một đạo hư ảnh nhàn nhạt vọt tới địa phương Lệ Thanh Hải vừa rồi đứng, trong chốc lát lòe ra một đạo kiếm quang đẹp mắt.
Giờ phút này vũ giả đang xem cuộc chiến mới tỉnh lại lại, nguyên lai đám người nhìn ảo giác Huyền Thiên tạo ra, một kiếm chính thức đã đâm tới trước mắt Lệ Thanh Hải, trách không được Lệ Thanh Hải có thần sắc hoảng hốt và né tránh dồn dập như vậy.
Lệ Thanh Hải bỗng chốc lóe ra hơn nghìn thước, kiếm quang đẹp mắt trong nháy mắt đâm ra hơn một thước mới dừng lại và hiển lộ thân ảnh của Huyền Thiên. Hai người lơ lửng trên không trung cách xa nhau gần 3000 m.
– Đã đâm trúng sao?
Không ít người đều nghi vấn ở trong lòng.
Vừa rồi kiếm quang lóe lên đồng thời, thân thể Lệ Thanh Hải cũng biến mất. Cơ hồ là trong cùng một lúc đến tột cùng là kiếm trước đâm trúng Lệ Thanh Hải hay là Lệ Thanh Hải tránh khỏi một kiếm này, họ nhìn không ra.