Những cái gọi là thiên tài kia ở Kiếm Thần Tông, có thể luyện thành Vô Thượng kiếm thuật, không có một cái nào tuổi thấp hơn 50, mà người trước mắt này bất quá mười bảy tuổi liền thi triển ra, loại thiên phú này thật đáng sợ!
Đã không thể dùng yêu nghiệt để hình dung, quả thực là yêu nghiệt trong yêu nghiệt!
Ô ô!
Phá Trần Tuyệt Sát Kiếm Thuật của Nhiếp Vân phối hợp U Minh Kiếm, mang theo tuyệt sát chi ý bao la mờ mịt, một kiếm đâm tới, tất cả kiếm quang hội tụ thành một đạo phù lục tử vong, đâm không khí vang vọng, thẳng tắp đâm tới cổ họng của Di Hoa!
– Ân? Vậy mà ở thời khắc mấu chốt đột phá? Bất quá, đột phá cũng vô dụng, thực lực quá thấp, muốn bằng loại thực lực này giết ta? Nằm mơ!
Đối mặt chiêu kiếm này, Di Hoa cười cười, nhẹ nhàng vươn hai ngón tay.
Vèo!
U Minh Kiếm chấn động, bị hắn niết ở đầu ngón tay. Vô Thượng kiếm thuật vô cùng cường đại, ở trong mắt người khác căn bản không có khả năng ngăn cản, đã bị hắn nắm, như tiện tay bắt một con muỗi, một con ruồi.
– Diễm Hỏa kích động, đại từ đại bi, trách trời thương dân, Đại Bi Thất Tiên Kiếm!
U Minh Kiếm bắn ra, mũi kiếm sinh ra hai cổ Diễm Hỏa, cảm giác cực nóng để cho Di Hoa buông tay ra, thân thể Nhiếp Vân xoay tròn, trường kiếm run run, tản mát ra hào quang bảy màu.
Đại Bi Thất Tiên Kiếm!
Hiện tại đối mặt Di Hoa, chỉ có Vô Thượng kiếm thuật mới có thể có hiệu quả, Nhiếp Vân biết ba bộ Vô Thượng kiếm pháp, liên tục thi triển hai bộ, thuận tay đánh ra kiếm pháp quen thuộc nhất.
Đại Bi Thất Tiên Kiếm mang theo ý đại từ đại bi, kiếm khí trong chốc lát liền bao phủ Di Hoa, nhưng rộng rãi kiếm khí, khi cách hắn còn có 2m liền ngừng ở bên ngoài, căn bản đâm không vào.
– Ha ha, bị ta bắt lấy, vậy mà còn dám phản kháng, lá gan không nhỏ, nhưng tiếc thực lực quá kém, không có chút tác dụng! Xuống đây đi!
Nhìn xem công kích của Nhiếp Vân đánh tới, ánh mắt Di Hoa lộ ra hương vị đùa cợt, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, kiếm quang đầy trời như tấm kính nghiền nát.
Phốc!
Ngực của Nhiếp Vân như gặp phải trọng kích, bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất.
– Tốt rồi, Tử Tiêu Tiên Tử, hai người chúng ta đều muốn người này, không bằng chúng ta liền chiến một hồi, ai thắng, thì mang hắn đi a!
Tiện tay đánh Nhiếp Vân ngã xuống đất, Di Hoa như làm một sự tình không có ý nghĩa, quay đầu nhìn về phía Vân Huyên.
– Ha ha, nghe qua công phu của Bạch Hâm các hạ lợi hại, đang muốn lĩnh giáo!
Vân Huyên thản nhiên nói.
Hai người vừa dứt lời, thời gian tựa như đình chỉ lưu động, không gian cũng như cứng lại, ngay cả một tia thanh phong cũng không có.
Thực lực của bọn hắn đều vượt ra khỏi tưởng tượng, một ý niệm liền tập trung không gian.
Hai người đối mặt, đều tự động bỏ qua Nhiếp Vân, đối với bọn họ mà nói, cho dù tiểu tử này liên tục đột phá, nhưng tiếc thực lực bản thân quá thấp, không đáng giá nhắc tới.
– Đáng giận…
Nhiếp Vân ở trong không gian bị song phương tập trung, không thể đào tẩu, từ sâu trong nội tâm khát vọng cường đại, nếu như cường đại thêm một ít, liền không bị vũ nhục như hôm nay, nếu như cường đại một ít, có thể nhẹ nhõm đào tẩu…
– Hôm nay nếu như có thể thuận lợi đào tẩu, ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, để cho hai người các ngươi hối hận…
Hàm răng cắn chặt, toàn thân Nhiếp Vân run rẩy.
Cạch cạch cạch!
Đúng lúc này, đột nhiên thanh âm ván gỗ va chạm vang lên, phảng phất như Ma Âm, hai người giằng co nghe thế đồng thời biến sắc, từng người lui về phía sau hai bước.&