Đường Long dự tính để cho Diệp Hân Lam tới thử, dù sao nàng thỏa mãn hai điều kiện đầu. Chỉ cần chống cự được ngũ hiệp trong tay Hỏa trưởng lão thành công thông qua. Hắn đang dặn dò Diệp Hân Lam vài câu thì thấy thân ảnh Mộ Thanh Loan trong đám người, hắn rất hiếu kỳ vì sao nàng không đi thông đạo bên phải mà đi thông đạo bên trái.
– Thanh Loan, muội sao không đi thông đạo bên trái.
– Phu quân, muội không còn đại diện cho Tinh Vẫn Các nữa.(Mộ Thanh Loan)
– Hử, vì sao?
– Mấy ngày trước đột nhiên có hai người một già một trẻ tới Tinh Vẫn Các, già xưng là Dược Trần mà trẻ xưng là Tiêu Viêm. Khi Phong Tôn giả – Phong Nhàn biết được hai người tới liền nhiệt liệt chào đón.(Mộ Thanh Loan)
– Tiêu Viêm thấy được muội tư sắc rất đẹp tới làm quen nhưng muội không phản ứng hắn. Hôm sau, Phong Tôn giả trực tiếp cắt chức ký danh đệ tử của ta loại khỏi Tinh Vẫn Các.(Mộ Thanh Loan)
– Hỏi ra mới biết Dược Trần và Phong Nhàn hai người đồng thời sáng lập Tinh Vẫn Các mà Tiêu Viêm là đệ tử của Dược Trần nên trở thành Thiếu Các chủ.(Mộ Thanh Loan)
Mộ Thanh Loan kể tới đó thì dừng lại, nàng biết về sau thì không cần nàng nói ra Đường Long vẫn biết. Mộ Thanh Loan ngẩng đầu lên thấy được sắc mặt âm trầm của Đường Long, nàng biết nam nhân của mình nổi giận rồi.
Đường Long trực tiếp đi tới trước thạch đình bên phải, Hỏa trưởng lão thấy có người đi lại có vẻ ngạc nhiên.
– Tiểu tử, ngươi là tới tham gia Tứ Phương Các Đại Hội?(Hỏa trưởng lão)
– Đúng vậy.
– Vậy ngươi có đạt được đủ ba điều kiện kia không?(Mộc trưởng lão)
Đường Long không có nhiều lời, khí tức Nhất tinh Đấu Tông hiện ra kết hợp với bộ dáng của hắn thì ai nhìn vào cũng biết chỉ mới có 18t. Ở độ tuổi đó đạt được Nhất tinh Đấu Tông đã coi như tại các thế lực trọng điểm bồi dưỡng.
– Rất tốt, chỉ cần ngươi có thể tại ngũ hiệp chịu đựng được lão phu công kích coi như thông qua.(Hỏa trưởng lão)
Hỏa trưởng lão vừa dứt lời thì Đường Long cách hắn 50m đã xuất hiện trước mặt đồng thời tung một quyền nhằm thẳng mặt mà đánh. Hỏa trưởng lão mặt trúng chiêu bay ngược ra ngoài, vài cái răng bị văng ra.
– Ta được thông qua hay không?
– Ngươi thông qua.(Mộc trưởng lão)
Mộc trưởng lão đành đồng ý, nàng nhìn ra được trong đôi mắt của Đường Long đầy sát cơ. Nếu như nàng không cho đi thì đón nhận chính là lôi đình nhất kích. Đường Long đi vào trong thông đạo bên phải, hắn là muốn đánh Tiêu Viêm một trận thay Mộ Thanh Loan xuất khí. Ngũ nữ theo thông đạo bên trái đi tới khán đài quan chiến.
– Lần này e rằng người Tinh Vẫn Các gặp tao ương rồi.(Mộ Thanh Loan)
– Muội chưa biết Phong Lôi Các cũng đắc tội với Đường Long à?(Thải Lân)
– Ồ, ta quên. Phong Lôi Các đúng là hành sự bá đạo, hi vọng bọn họ gặp chút đả kích.(Mộ Thanh Loan)
– E là không được, trong các đệ tử Phong Lôi Các tham gia thì Phượng Thanh Nhi tựa hồ gây nên hứng thú cho phu quân.(Tiểu Y Tiên)
Trong đó nhóm Thải Lân nói chuyện thì một tiếng hạc kêu vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lên thấy được một con Thất Thải Hạc thật lớn từ dưới núi bay vút lên, xuyên qua đám mây mù đến tận đỉnh núi mà ở trên lưng đứng một bóng dáng nữ hài.
Nơi thi đấu là một quảng trường, cả quảng trường đều làm bằng chất liệu màu bạc giống như những cây cối xung quanh. Đôi chỗ còn gồ ghề nhấp nhô, hẵn là nơi đệ tử Phong Lôi Các luyện công hằng ngày.
Toàn bộ đỉnh núi hấp dẫn ánh nhìn nhất không gì ngoài một tòa cự tháp màu bạc, cao ít nhất ba bốn mươi trượng, cực kì hùng vĩ. Bên ngoài lôi quang không ngừng lóe ra, đỉnh tháp chìm hẳn vào trong mây gây ra cảm giác cực kỳ thần bí.
Đường Long ngẩng đầu nhìn lấy nơi trên đài cao có những chỗ ngồi, nơi đó giành cho những cao tầng Phong Lôi Các đặc biệt là bốn chỗ ngồi bắt mắt nhất. Nơi đó chính là nơi Phong Lôi Các Tứ Phương chỗ ngồi nhưng mà bây giờ Phong Lôi Bắc Các – Các chủ Phí Thiên chết dưới tay Đường Long nên hiển nhiên Phong Lôi Bắc Các sẽ phải cử người khác tới thay Phí Thiên.
Tiếng sét inh tai chợt vang lên, một luồng lôi điện chói mắt từ trong tầng mây mạnh mẽ xuyên phá mà ra. Cường quang hiện lên đột ngột làm cho mọi người xung quanh theo quán tính nhắm mắt cả lại, trong đó có mấy thân ảnh chậm rãi hiện ra, cuối cùng hiện thân trên những cái ngế ngồi làm bằng ngân mộc tại giữa quảng trường.
Đường Long nhìn ba người khác trong Phong Lôi Các Tứ Phương thì người chính giữa là Lôi Tôn giả – Lôi Thiên Tử.
Lôi Tôn giả – Lôi Thiên Tử thân hình cao lớn, nhìn không quá 50t nhưng râu trên cằm lại hoàn toàn bạc trắng. Trên thân thể có mặc một bộ áo bào màu bạc, trên bộ áo bào tràn ngập hoa văn Lôi Điện, từ xa nhìn lại, liền giống như vật còn sống, không ngừng lưu chuyển, mơ hồ một ít Lôi uy từ trong đó tràn ngập mà ra.
Hưu
Một âm thanh chói tai xé gió vang vọng trên đỉnh núi. Mọi người liền kinh ngạc nhìn thấy, một thanh cự kiếm khổng lồ đang dữ dội xuyên phá trường không, chợt lóe lên rồi dừng lại giữa quảng trường.
– Haha, Kiếm Tôn giả lúc nào cũng tới sớm nhất.(Lôi Thiên Tử)
Nhìn thấy thanh cự kiếm trên bầu trời, một số người áo bạc cùng với Lôi Tôn giả cùng đứng dậy. Cự kiếm chợt run lên một trận, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ tiêu tán, từ trong đó có hai thân ảnh hiện trên không trung rồi hạ xuống tại khán đài.
Hai thân ảnh, một già một trẻ, người tuổi trẻ Đường Long nhìn rất quen mắt, bởi vì đây chính là Vạn Kiếm Các – Đường Ưng. Lão già đứng bên cạnh y thân hình hơi có chút thấp bé, một thân áo vải nhìn không chút nổi bật chẳng khác gì người bình thường nhưng bất cứ ai ở đây cũng đều biết, lão đầu này là một nhân vật đáng sợ cùng cấp bậc với Lôi Tôn giả.
Đối với tiếng cười của Lôi Tôn giả, Kiếm Tôn giả cũng chẳng để ý đến. Lão đảo cặp mắt trắng dã ngồi xuống ghế dựa, Đường Ưng cung kính khoanh tay đứng ngay phía sau.
– Hắc hắc, Kiếm lão đầu này vẫn giữ tính tình khó chịu như xưa hả! Xem ra đối với trận tỉ thí năm đó vẫn còn ghi hận trong lòng đây mà.(Hoàng Tuyền Tôn giả)
Ngay lúc Kiếm Tôn giả mới vừa ngồi xuống ghế, một thanh âm âm trầm cùng với tiếng cười quái dị chợt vang lên. Từ trên không trung một đạo hào quang đen tuyền dữ dội lướt đến rồi giống như thuấn di trực tiếp hiện ra tại khán đài, không khách khí vung áo bào lên rồi ngồi xuống. Người vừa xuất hiện là một lão giả mặt mày tái nhợt vận áo bào đen, có chút âm u. Hai con mắt một đen một trắng nhìn hết sức quỷ dị, mà đứng phía sau, cũng là có một thân ảnh quen thuộc, Hoàng Tuyền Các – Vương Trần.
– Năm đó lão phu vận khí kém một chút mới bại vào tay hắn, so với kẻ không chống đỡ nổi Phong Tôn Giả trăm hiệp, cũng đã khá hơn không ít! Ngươi nói có phải không, Hoàng Tuyền tôn giả?(Kiếm Tôn giả)
Hoàng Tuyền Tôn giả xầm mặt xuống, nhưng khi lão vừa muốn phản bác thì sắc mặt đã lại biến đổi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào trong thiên không. Nơi đó, một âm thanh như rồng khiếu tức thì vang vọng.
– Lão gia hỏa thật là nhanh.(Kiếm Tôn giả)
Kiếm tôn giả cũng ngẩng đầu đưa ánh mắt đục ngầu nhìn lên không trung vô tận, cười cười. Lão vừa dứt lời, thì trên bầu trời một cơn cuồng phong khổng lồ màu xanh bỗng xuất hiện trên đỉnh núi dưới cái nhìn chăm chú của vô số người.
Phong Tôn giả – Phong Nhàn xuất hiện bên cạnh là hai thân ảnh một già một trẻ, hai thân ảnh chính là Dược Trần và Tiêu Viêm. Ba người trên không như một chiếc lá từ từ rơi xuống trước khán đài.
Toàn bộ Tứ Phương Các bốn vị Tôn Giả đều xuất hiện nhất thời toàn bộ khán đài sôi trào lên, khán giả quan chiến đều nghị luận xem thử năm nay Tứ Phương Các bao gồm Phong Lôi Các; Tinh Vẫn Các; Vạn Kiếm Các; Hoàng Tuyền Các.
Đường Long thấy tứ đại Tôn giả Tứ Phương Các hiện thân thì hắn cũng từ vị trí đứng của mình phi thân lên rơi vào khu vực chờ đợi, dưới chân đạp hư ảnh cự long. Màn ra sân này đều là thành tiêu điểm toàn trường.
– Đó chính là kẻ đã giết chết Phí Thiên cùng với học trộm Tam Thiên Lôi Động sao? Khó trách (Lôi Thiên Tử)
Thấy Đường Long xuất hiện thì Lôi Thiên Tử lẩm bẩm, hắn cực kì ngưng trọng nhìn Đường Long, hắn từ trên người Đường Long cảm nhận được áp lực cường đại
– Đường Ưng, là hắn sao? Kẻ mà được Tộc trưởng Phệ Kim Thử Tộc – Kim Thạch cung kính?(Kiếm Tôn gia)
– Vâng, là hắn.(Đường Ưng)
Kiếm Tôn giả hỏi thăm Đường Ưng để xác định có đúng không, dù sao tai nghe không bằng mắt thấy. Đường Ưng khi từ Thiên Sơn Huyết Đàm về đã báo cáo việc Đường Long được Tộc trưởng Phệ Kim Thử Tộc – Kim Thạch cung kính. Hắn rất muốn làm quen với Luyện Dược Sư cường đại như vậy.
– Dược Trần, đó là kẻ địch mà đệ tử của ngươi phải đối mặt sao?(Phong Nhàn)
– Ừm, là hắn. Không ngờ tới mấy tháng không gặp mà thực lực lại thâm bất khả trắc như vậy.(Dược Trần)
– Dược Trần, tuy hắn là đệ tử của ngươi cũng là Thiếu Các chủ Tinh Vẫn Các nhưng mà ta cũng không muốn vì đệ tử ngươi liên lụy Tinh Vẫn Các.(Phong Nhàn)
– E là điều đó rất khó. Đệ tử của ta cùng hắn có huyết hải thâm cừu.(Dược Trần)
Dược Trần liếc nhìn qua Tiêu Viêm đứng cách đó không xa, dù Tiêu Viêm có tận tình áp chế nhưng mà vẫn không thoát khỏi hắn cảm nhận.
– Vương Trần, ngươi lần này nhất định phài vì hành động ngu xuẩn trước kia của mình mà đi câu kéo quan hệ đi.(Hoàng Tuyền Tôn giả)
– Vâng, đệ tử biết rồi.(Vương Trần)
Vương Trần trong nội tâm là không cam lòng, khi hắn về Hoàng Tuyền Các bị sư phụ của hắn chửi cho máu chó đầy đầu cùng với bên trong bị đồng môn khinh bỉ cùng xem thường.