Vũ giả bên trong quán rượu đại đa số đều là Tiên Thiên Cảnh, cường giả Địa giai cảnh không có mấy người, tu vi không cao. Người lên lầu khí tức thập phần cường đại, có thể là tồn tại Thiên Giai Cảnh. Địch ý phát ra mười phần chính là nhằm vào một đoàn người Huyền Thiên, ở bên trong bốn người bọn họ chỉ có một thiên giai cường giả.
Bốn ánh mắt nhìn về phía đầu bậc thang, lên lầu lên lầu rất nhanh liền xuất hiện. Là hai người trẻ tuổi, một kẻ tuổi chừng 24~25, một kẻ tuổi chừng mười mấy, tu vi đều là Thiên Giai Cảnh nhất trọng.
Ánh mắt Huyền Thiên cùng đôi thanh niên này chạm nhau tóe lửa.
– Là Phách… Phách công tử. . .
Vũ giả chứng kiến người tới ở đầu cầu thang thì lập tức đứng dậy lui sang hai bên.
Trong số hai người tới thì người còn nhỏ tuổi chính là Phách Công Tử Vũ Văn Phách danh chấn Bắc Vực, Huyền Thiên cùng hắn không phải là lần thứ nhất gặp mặt, cụ thể tính ra thì đây là lần thứ ba. Tuy rằng lần thứ hai tại thượng cổ chiến trường, hai người đứng ở xa không coi là chính thức gặp mặt.
– Huyền Thiên, lá gan của ngươi không nhỏ, bị Thiên Tinh Các trục xuất mà vẫn dám tới Phách Châu.
Bờ môi Phách Công Tử hơi vểnh, lộ ra một tia vui vẻ lạnh lùng. Trong hai mắt đột nhiên bắn ra hàn mang khiếp người.
Thiên giai cường giả 24~25 tuổi cũng cười cười nói:
– Đây là Huyền Thiên sao? Đúng là kỳ diệu, kẻ huyên náo Thần Châu đại địa chỉ có tu vi quá Địa giai cảnh cửu trọng, so với Phách Công Tử ngươi còn kém quá xa. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
– Thiên thiếu, trong hai con ruồi om sòm này có một tên là công tử gì gì ấy nhỉ?
Hướng Thiên Tiếu quét hai người hỏi.
Huyền Thiên mỉm cười, nói:
– Đúng, Bắc Vực đệ nhất Phách Công Tử.
– Ta nhổ vào!!!
Hướng Thiên Tiếu nhổ một bãi nước miếng nói:
– Trước mặt Hướng Thiếu ta cũng dám xưng Bắc Vực đệ nhất, cái gì Phách công tử? Ta xem Bát công tử không sai biệt lắm, Bắc Vực đệ bát, Vương Bát Bát. ( con rùa thứ tám)
Hướng Thiên Tiếu sợ là người thứ nhất dám nói Phách Công Tử như vậy, La Ngọc Y đối diện không khỏi cười khúc khích.
Phách Công Tử lập tức giận dữ, hắn trợn mắt nhìn Hướng Thiên Tiếu, không khỏi khẽ giật mình. Hướng Thiên Tiếu tuổi còn rất trẻ, nhìn bề ngoài còn nhỏ hơn hắn nhưng cũng có tu vi Thiên Giai Cảnh nhất trọng. Là một thiên tài yêu nghiệt công tử!
Bất quá, Phách Công Tử cũng là yêu nghiệt công tử, hơn nữa bước vào Thiên Giai Cảnh nhất trọng đã một năm, tu vi củng cố vững chắc không sợ Hướng Thiên Tiếu chút nào.
Sở dĩ hắn cảm thấy kinh ngạc là vì yêu nghiệt công tử ở Thần Châu, đa số Phách Công Tử đã gặp mặt. Hướng Thiên Tiếu hiển nhiên không phải những người đó, yêu nghiệt công tử trong thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tự nhiên xuất hiện một kẻ và còn ở Bắc Vực, Phách Công Tử tự nhiên là giật mình.
– Ngươi là tên chó chết nơi nào tới mà dám nói bổn công tử như vậy?
Phách Công Tử cả giận quát to, lửa giận cuồn cuộn dâng lên. chưa từng có người dám nói hắn là con ruồi, hơn nữa còn là con ruồi om sòm.
– Tại hạ là Lệ Thanh Hải đệ tử Phách Kiếm Môn, các hạ có địa vị gì dám tới Phách Châu giương oai!
Tên còn lại cũng có ánh mắt bất thiện, bất quá, thực sự hàm ẩn kiêng kị, yêu nghiệt công tử đều không thể khinh thường.
– Ta có địa vị gì? Nghe kỹ cho ta, ta là Hướng Thiếu, chuyên đánh Vương Bát công tử cùng con ruồi!
Hướng Thiên Tiếu vừa nói vừa dùng tay đập ruồi, hắn tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực Công, khi bước vào thiên giai, công lực tiểu thành, đang có nhu cầu cấp bách tìm đối thủ luyện tay chân một phen.
Cường giả cùng cảnh giới bình thường Hướng Thiên Tiếu rất chướng mắt, muốn đánh thì phải cùng yêu nghiệt công tử đánh, như vậy mới đã ghiền, mới có thể như hắn nói là nhất phi trùng thiên.
Muốn nhất phi trùng thiên thì phải tìm đồ vật đủ phân lượng đạp xuống mới được.
Phách Công Tử lửa giận ngập trời, thất khiếu bốc lên khói xanh. Hôm nay hắn tìm Huyền Thiên gây phiền toái, kết quả còn chưa bắt đầu lại bị người khác tìm phiền toái, đã xúc phạm hắn thì hắn làm sao có thể nhẫn?