Dương Thanh tình cờ gặp Tần Y đang làm bữa sáng trong bếp, nhìn đôi mắt Tần Y hơi sưng lên, anh nghi ngờ hỏi.
“Lưu manh!”
Tần Y hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thanh một cái, đem bánh trứng đã cắt sẵn đặt ở trên bàn.
“Sao em lại mắng anh?”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Dương Thanh không biết chuyện gì đang xảy ra, nghi ngờ hỏi.
Đương nhiên Tần Y không đáp lại, nghĩ đến âm thanh ở phòng bên cạnh đêm qua, lại nhìn thân trên trần trụi của Dương Thanh, cô ta chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, nhịp tim cũng tăng nhanh.
“Em đi gọi Tiêu Tiêu dậy đây, sau đó đưa con bé đến trường.
Tối qua chị gái em chắc là mệt lắm, anh đừng làm phiền chị ấy nghỉ ngơi nữa!”
Tần Y nói xong xoay người bước nhanh về phòng.
Đêm qua Tiêu Tiêu đã ngủ với Tần Y.
Mãi đến khi phòng Tần Y vang lên tiếng đóng cửa, Dương Thanh mới đột nhiên phản ứng lại vừa rồi những gì Tần Y nói là có ý gì.
Anh chợt đỏ bừng mặt, đột nhiên không biết nên đối mặt với em vợ như thế nào.
Ngay sau đó, Tần Y dắt Tiêu Tiêu ra khỏi phòng.
“Bố ơi, mẹ đâu?”
Tiêu Tiêu nhìn thấy Dương Thanh liền vui mừng lao vào trong lòng anh.
Trước khi Dương Thanh kịp mở miệng, Tần Y đã trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi mới nói: “Mẹ cháu đêm qua làm việc rất muộn, để mẹ ngủ thêm lúc nữa.
Lát nữa dì sẽ đưa cháu đến trường”.
Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Tần Y, Dương Thanh xấu hổ, ăn sáng như thuồng luồng xong liền tháo chạy.
“Dì ơi, có phải bố bị bệnh không? Sao mặt bố đỏ thế kia?”
Tiêu Tiêu nhìn Dương Thanh rời đi liền hỏi đầy nghi hoặc.
“Lúc ăn cơm không được nói chuyện!”
Tần Y hung dữ nói, Tiêu Tiêu vội im bặt.
Tần Thanh Tâm bây giờ mới thức dậy, cô nhăn mặt trừng mắt nhìn Dương Thanh: “Anh hư thật đấy, khiến em không còn mặt mũi gặp Y Y nữa rồi”.
Thật ra thì Tần Thanh Tâm đã dậy từ lâu rồi, chỉ là nghĩ đến việc tối qua không kiềm chế được, phát ra âm thanh, chắc hẳn Tần Y ở phòng bên đã nghe thấy cả nên cô mới xấu hổ không dám đối mặt với Tần Y.
Cô đợi đến khi Tần Y đi rồi mới dậy.
Dương Thanh sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng nói: “Hôm nay em đừng đến công ty nữa, có chuyện gì để anh xử lý cho!”
“Chúng ta sắp tới Yến Đô rồi, có những chuyện em nhất định phải tự mình xử lý mới yên tâm”.
Trong lúc nói chuyện, Tần Thanh Tâm đã đi vào phòng vệ sinh.
“Nếu có bất cứ điều gì cần đến anh thì em cứ nói nhé.
Anh muốn đến Yến Đô càng sớm càng tốt”.
Dương Thanh nói, trong mắt vẫn có chút lo lắng.
Dù thế nào thì Yến Đô cũng là thành phố trung tâm của Chiêu Châu.
Cho dù là Vương tộc hay Hoàng tộc cũng không dám làm càn làm quấy ở Yến Đô.
Nhưng ở Giang Hải thì khác, đây chỉ là một thành phố nhỏ, có những chuyện mà các gia tộc không dám làm ở Yến Đô nhưng lại dám làm ở Giang Hải.
Cho dù là Tần Thanh Tâm, Tiêu Tiêu hay là Tần Y và Tần Đại Dũng, Dương Thanh đều không muốn họ bị liên lụy vì mình.
Sau khi Tần Thanh Tâm ăn sáng xong, Dương Thanh đích thân lái xe đưa cô đến tập đoàn Tam Hòa.
Ngay khi Dương Thanh vừa mới đến tập đoàn Nhạn Thanh, anh đã nhận được cuộc gọi từ Quan Chính Sơn: “Cậu Thanh, Tiết Khải đang tìm Tiết Minh khắp thành phố, hơn nữa rất nhiều người nhà họ Tiết đã đến Giang Hải”.
“Có rất nhiều người của nhà họ Tiết đến sao?”
Dương Thanh trầm giọng hỏi.
Quan Chính Sơn nói: “Đại khái có đến gần trăm người, thực lực mỗi người đều không thể dò xét!”
Dương Thanh im lặng một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi biết rồi, bản thân mấy người cũng phải duy trì cảnh giác, cẩn thận với người nhà họ Tiết”.
“Vâng!”
Quan Chính Sơn vội đáp lại.
“Chủ tịch, bên ngoài có một người tự xưng là Tiết Khải, muốn gặp anh!”
Ngay khi Dương Thanh cúp máy, thư ký gõ cửa bước vào.
“Cho anh ta vào!”
Sự xuất hiện của Tiết Khải khiến Dương Thanh rất bất ngờ, chẳng lẽ Tiết Khải đã biết nguyên nhân cái chết của Tiết Minh rồi sao?
– —————————.