“Cố Cố, cháu không sao chứ?”
“Không sao ạ, cậu có sao không?”
“Cậu cũng không có việc gì.” Anh ta thở phào nhẹ nhõm, Cố Cố nói muốn cho Cố Gia Huy một niềm vui bất ngờ, cho nên anh ta mới dẫn cô bé đi thẳng tới tập đoàn J&C.
Mà tập đoàn lại ở bên cạnh trung tâm thương mại này, không ngờ đụng phải bọn buôn người, cũng may có Bạch Thư Hân ra tay giúp đỡ. Anh ta nhìn về phía Bạch Thư Hân, thấy cô chỉ tùy tiện xử lý vết thương, vết máu thấm ướt cả băng gạc. Anh ta ngượng ngùng nói: “Tôi tên là Ôn Ngụy Phong, là cậu của Cố Cố. May mà có cô ra tay giúp đỡ, nếu không tôi cũng không biết giải thích Cố Cố là cháu của tôi như thế nào. Không ngờ chỉ một mình cô gái như cô lại có võ nghệ tài giỏi đến vậy, thật là khiến người ta bội phục.”
“Tôi cũng không ngờ một người lớn tồng ngồng như anh lại là một chiếc gối thêu hoa…” Bạch Thư Hân nhận xét thẳng thừng, Ôn Ngụy Phong nghe xong lại thấy ngại ngùng hơn.
Anh ta cũng biết rõ năng lực của mình, đúng là cơ thể của anh hơi yếu đuối, từ nhỏ đã không đánh thắng ai, thậm chí lại còn sợ máu.
Anh ta lúng túng đẩy kính mắt một cái, nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.
Đúng lúc này, Cố Cố kéo lấy bàn tay của anh ta, chỉ về phía Hứa Minh Tâm.
“Cậu ơi, cháu gặp mẹ Tâm này.”
“Cô… cô là Hứa Minh Tâm sao?”
“Là tôi, anh là…”
“Tôi là Ôn Ngụy Phong, là em trai của Ôn Thanh Vân, chắc là cô chưa từng nghe thấy, chỉ là cảm giác tồn tại của tôi trong gia tộc không được cao lắm. Nhưng mà tôi biết về cô, trước khi ra ngoài chị tôi có cho tôi xem ảnh cô rồi, không ngờ lần đầu tiên gặp gỡ của hai chúng ta lại là ở nơi này.”
“Cố Cố là… con của ai?”
“Cô ấy khá quan tâm đến vấn đề này đấy.”
“Con bé là con của chị tôi và anh Cố Trường Quân. Lần này tôi dẫn Cố Cố lại đây để tìm anhGia Huy, đúng rồi, tôi còn chưa liên lạc với anh ấy nữa.”
“Không cần đâu, cháu đã gọi điện thoại cho bố Trung rồi, bố bảo chúng ta ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng đi đâu cả, bố sẽ nhanh tới đón.”