“Đã sớm nghe nói cô Kiều là thiên tài trong ngành thiết kế, xem ra đúng là danh bất hư truyền.” Có người nhìn thấy thái độ của bà cụ Nguyễn với Kiều Thiên Lý thì liên tục nịnh hót.
“Nhưng sao bộ trang sức này của bà cụ Nguyễn lại có chút quen mắt, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi.” Bà Chung nhìn trang sức của bà cụ Nguyễn thì hơi nhíu mày lại, bà Chung là người yêu thích trang sức nên có nghiên cứu kỹ về nó, hơn nữa bà Chung cũng là người rất tích cực.
“Sao có thể được? Thiên Lý đặc biệt thiết kế cho tôi đấy.” Bà cụ Nguyễn nghe bà ta nói thì ngẩn người, có chút không vui, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
Kiều Thiên Lý đứng bên cạnh bà cụ Nguyễn đã thay đổi sắc mặt, trong con ngươi nhanh chóng lóe lên sự hoảng hốt, không thể nào, không thể nào trùng hợp như thế.
“Nhưng tôi thật sự nhìn thấy rất quen.” Nếu là những người khác thì trong trường hợp này sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng bà Chung lại là người tích cực, bà ta nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đột nhiên kêu lên: “Đúng rồi, tôi nhớ rồi, lần trước tôi tham gia một buổi tiệc ở nước M, lúc đó bà Lam đeo một bộ trang sức giống như vậy.”
Kiều Thiên Lý nghe thấy bà Chung nói thì sắc mặt lập tức thay đổi, cả người cô ta cứng đờ, cô ta không ngờ chuyện này lại trùng hợp như thế.
“Bà Lam? Bà Lam nào? Không nghe nói qua.” Bà cụ Nguyễn nhíu mày không vui, đương nhiên khí thế vẫn luôn kiêu ngạo.
“Bà Chung, ở những trường hợp này thì đừng nên nói lung tung.” Lúc này trong lòng Kiều Thiên Lý vô cùng lo lắng, nhưng cô ta cố gắng kiềm chế mình, cô ta nói lời này còn mang theo cảnh cáo bà Chung.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bỏ qua, nhưng bà Chung lại là người phản ứng chậm.
“Tôi không nói bậy, lúc đó tôi còn chụp hình, mọi người nhìn xem chính là nó, có phải giống như đúc đúng không.” Bà Chung lấy điện thoại ra tìm mấy tấm ảnh, sau đó đưa điện thoại cho mọi người xem.
Trong mấy trường hợp này thì mọi người thích nhất là xem kịch vui, mọi người thấy bà Chung lấy hình ra thì tự nhiên đến gần xem.
“Người này đúng là đeo một bộ trang sức giống như bà cụ Nguyễn, chuyện này là thế nào?”
“Không lẽ có người sao chép thiết kế của cô Kiều sao?”
“Tôi chụp bức ảnh này vào nửa năm trước.” Bà Chung nghe thấy người kia nói thì trả lời.