Tiêu Trấn Kỳ thị lực rất tốt, phát hiện ra sự biến hóa trên không trung .
Trên bầu trời có hơn trăm điểm đen đang lao nhanh tới vị trí của chúng ta . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lang Thứ lớn tiếng nói :
“Nơi này không thích họp ở lại, mau tìm chỗ trốn!”
Nhưng mà chỗ chúng ta đứng đang ở giữa không trung, phía trước là bức tường băng cao chót vót, phía sau là vạn trượng vực sâu, chỉ có theo con đường kéo dài này mới có thể lên được tới đỉnh núi, nhưng mà trong một thời gian ngắn muốn leo lên đỉnh núi, thì thực sự là không thể nào .
Ta lạnh lùng nói :
“Không còn kịp rồi, cầm lấy cung tiễn chuẩn bị chiến đấu!”
Gia Cát Tiểu Liên nói :
“Cự Linh! Đem Mặc thị liên nỗ (nỏ của họ Mặc) chia cho mọi người!”
Mặc thị liên nỗ dùng tinh cương chế tạo thân nỏ, bên ngoài dùng da trâu để bọc, bên trong có thể đồng thời móc vào 10 mũi tên, tầm bắn tuy rằng giống nhau, thế nhưng quan trọng là trong một thời gian ngắn có thể lập tức bắn ra, hơn nữa khoang nỏ và thân nỏ được tách ra, bắn và lắp tên không ảnh hưởng gì tới nhau .
Mặc Vô Thương quả nhiên là đại kỳ tài, loại liên nỗ này nếu như dùng trong đại quân, thì lực công kích tầm xa tăng lên mấy lần .
Ta và Tiêu Trấn Kỳ, Lang Thứ, Hoàn Nhan Vân Na, Cự Linh đem Tuệ Kiều, Dực Hổ, Gia Cát Tiểu Liên ba người bảo vệ ở trung tâm, trong tay của mỗi người đều cầm một cái liên nỗ hướng lên bầu trời .
Đàn điêu bay tới càng lúc càng gần, bắt đầu làm lao xuống .
Ta hét lớn :
“Bắn!”
Năm người chúng ta toàn lực ấn nút, những mũi tên xé gió bắn lên không trung, Tiêu Trấn Kỳ và Vân Na đều là thần tiễn thủ, Lang Thứ và Cự Linh cũng là thiện xạ, ta tuy rằng kém nhất nhưng mà có nỏ này dùng, trong khoảng thời gian ngắn cũng đã bắn được chết năm con điêu .
Gia Cát Tiểu Liên và Dực Hổ ở Tuệ Kiều phụ trách lấy mũi tên cho chúng ta, sau khi bắn xong một loạt, lại nhanh chóng thay bằng một loạt khác .
Sau khi bắn được ba loạt thì tuyết điêu trên không trung đã ít hơn một nửa .
Những con còn lại thấy tình thế không ổn xoay mình bay ngược trở lại, trong đám này có mấy con tuyết điêu hung hãn, bị nỏ bắn xuyên qua người rồi, mà vẫn còn dùng tốc độ cao nhất lao vào chúng ta .
Một con tuyết điêu đã lao tới cách chúng ta không tới ba thước, ta nhanh chóng rút trường đao bổ trung cái cổ của con điêu này, chém nó thành hai khúc .
Hai con tuyết điêu khác chia thành hai hướng công kích ta, Tiêu Trấn Kỳ và Vân Na đồng thời sử dụng nỏ bắn, mấy con tuyết điêu này bỗng nhiên kêu lên một tiếng, dừng lại giữa không trung, sau đó rơi xuống vách núi .
Trận hình công kích của tuyết điêu bị chúng ta bắn cho tán loạn, những con còn lại không còn ý niệm công kích trong đầu, bỏ chạy ra tứ phía .
Chúng ta nhanh chóng thu hồi nỏ tiễn, dọc theo vách núi di chuyển. Mặc dù không có người bị thương trong chiến đấu, thế nhưng tuyết điêu công kích cũng đã trì hoãn hành trình của chúng ta, cho nên truy binh cách chúng ta càng lúc càng gần .
Đi khỏi vách núi băng, trước mặt chúng ta xuất hiện một vùng băng, bên trái có mấy núi đá hiểm trở, Gia Cát Tiểu Liên bảo Cự Linh dừng bước, xem kỹ hoàn cảnh xung quanh, hồi lâu mới nói :
“Chúng ta đi tới gần núi đá kia tạm thời tránh né một chút. “
Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na nhíu lại nói :
“Bên kia hình như không có đường để đi. “
Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói :
“Ta vẫn còn chưa nói hết. “
Hắn chỉ vào cái hồ trong núi nói :
“Đó là một nơi ẩn thân cực tốt. “
Tiêu Trấn Kỳ có chút sầu lo nói :
“Khứu giác của chó săn cực kỳ nhạy bén, chúng ta chưa chắc đã tránh thoát được sự truy đuổi của nó. “
Ta biết Gia Cát Tiểu Liên tất nhiên có cách nghĩ của hắn, thấp giọng nói :
“Gia Cát huynh có cao kiến gì chăng?”
Gia Cát Tiểu Liên nói :
“Cách vách núi tuyết kia có độ đốc cực lớn, trên đó có quang mang bảy sắc, hiển nhiên là bên sườn núi có sông băng. “
Ta nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, quả nhiên trên sườn núi có những quang mang bảy sắc hiện lên .