Ngoài cửa sổ bông tuyết rào rạt, ngẫu nhiên có vài bông đánh vào cửa sổ, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Thái Bình đứng dậy, hôn hôn lên trán Uyển Nhi.
Nàng không nói gì, Uyển Nhi cũng không dám lên tiếng. Lời cáo biệt, không thể nghi ngờ chính là đao đả thương người, ai cũng không dám mở miệng trước.
Thái Bình chậm rãi mặc lại xiêm y của y nữ, vừa muốn thắt đai lưng, liền sờ đến bàn tay bên hông. Thái Bình mỉm cười, để Uyển Nhi buộc đai lưng cho nàng, thuận thế ôm chặt nàng từ phía sau.
“Ta ở Trường An, sẽ tìm cơ hội tiếp cận Thái Tử Phi, đả thông con đường Đông Cung cho điện hạ.”
“Được.”
Uyển Nhi từ phía sau tựa lên vai Thái Bình, lòng bàn tay đưa tới trước ngực Thái Bình, nhẹ nhàng nắm lấy xiêm y của nàng ấy, siết chặt trong tay.
Thái Bình phủ lên mu bàn tay Uyển Nhi, ngón tay đan vào khe hở ngón tay của nàng ấy, gắt gao chế trụ, “Ta ở Đông Đô sẽ nghĩ cách kéo dài chuyện tuyển chọn phò mã.”
“Sáng mai nàng chạy về hành quán……”
“Phụ hoàng cùng mẫu hậu đã rời đi nửa ngày.”
Thái Bình nghiêng mặt, cọ cọ vào gương mặt của Uyển Nhi, “Nếu không được phụ hoàng hỗ trợ, mẫu hậu chắc chắn ở lại trông chừng ta, ta đã không thể về đây.”
“Thật sao?” Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình còn bẩm báo với Thiên Tử.
Thái Bình gật đầu, “Ta nói với phụ hoàng, ta cần phải âm thầm trở về một chuyến, chờ ta quay lại sẽ bẩm báo kỹ càng tỉ mỉ hơn.” Nàng cười cười, “Yên tâm, tuy ta tùy hứng, nhưng cũng biết đúng mực.”
Uyển Nhi vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, “Điện hạ cần ta phối hợp gì không?”
“Chờ ta trở về là được rồi.”
“Điện hạ……”
Thái Bình nghe ra trong giọng nói của nàng có tia run rẩy, xoa lên má nàng, lòng bàn tay đã là một mảnh ướt át. Thái Bình xoay người, trán chống lên trán Uyển Nhi, “Phải có lương tâm, nhớ ta.”
Uyển Nhi nghẹn ngào mở miệng, “Vâng.”
Thái Bình cảm thấy trái tim ấm áp, không nói lời cáo biệt gì nữa, xoay người liền đi.
Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, trong bóng tối nắm lấy ống tay áo của Thái Bình.
Luyến tiếc, nàng thật sự luyến tiếc nàng ấy.
Cảm thấy Thái Bình đi trở về một bước, Uyển Nhi vội vàng buông tay. Thái Bình cố nén ý niệm trở về ôm nàng ấy, còn quấn quýt si mê như vậy, chỉ sợ hừng đông cũng không thể rời khỏi nơi này.
Thái Bình bước nhanh đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, tuyết trắng theo gió lạnh thổi thẳng tới, đập vào mặt có chút đau nhói.
“Thái Bình!”
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Uyển Nhi, Thái Bình vừa mừng vừa sợ, quay đầu lại nhìn về phía Uyển Nhi.
Chỉ thấy Uyển Nhi chân trần vội vàng khoác nội thường chạy tới, không quan tâm mà câu lấy cổ Thái Bình, ánh tuyết bên ngoài chiếu rọi lên mặt nàng, chiếu sáng khóe mắt đã ngập nước của nàng.
Nàng vừa muốn dặn dò, liền bị Thái Bình ôm lấy gương mặt, dùng nụ hôn che kín.
Thái Bình không cần nghe những lời làm nàng khổ sở, nàng ấy gọi nàng “Thái Bình”, chỉ cần hai chữ này liền cái gì cũng đủ rồi.
Gió lạnh thổi đến, Uyển Nhi không khỏi run rẩy một trận.
Thái Bình sợ nàng bị đông lạnh, vội vàng tách ra, ra vẻ thoải mái mà vuốt một cái lên chóp mũi Uyển Nhi, “Còn muốn thêm một người bị cảm lạnh sao?”
Cánh môi Uyển Nhi hơi sưng, hô hấp còn có chút dồn dập, một đôi mắt ngấn nước đỏ bừng mà nhìn Thái Bình.
Thái Bình nhìn vào trong mắt, Uyển Nhi như vậy đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ chính là dụ hoặc trí mạng, nàng cố nén kích động nhiệt liệt xuống đáy lòng, nhìn về phía ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời, “Đi đây.”
Dùng hai chữ đơn giản công đạo, Thái Bình đã trèo qua cửa sổ mà đi, không dám quay đầu lại, không dám dừng bước, không dám ngựa nhớ chuồng, càng lúc càng xa, bị trận tuyết lớn che mờ bóng dáng, cuối cùng đã khuất dạng.
Hồng Nhụy chờ ở ngoài điện nhìn thấy Thái Bình dọc theo tường cung nhanh chân rời đi, nàng hà hơi xoa xoa tay, nghĩ thầm lúc này đại nhân nhất định rất khổ sở.
Đèn cung đình trong thiên điện đã tắt lại lần nữa thắp sáng, Hồng Nhụy không chờ bao lâu, liền nghe thấy Uyển Nhi gọi: “Hồng Nhụy.”
“Có nô tỳ.” Hồng Nhụy nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, không dám giương mắt nhìn nhiều.
“Xuống nghỉ ngơi đi.” Uyển Nhi nhàn nhạt phân phó, trong tiếng nói còn nhiễm một tia nức nở.
“Vâng.” Hồng Nhụy không dám hỏi nhiều, cũng không dám nhiều lời, lại đóng chặt cửa sổ, liền rời khỏi thiên điện, khép lại cửa điện, về gian phòng nhỏ của chính mình nghỉ ngơi.
Uyển Nhi đem trản đèn kéo quân đã làm xong đến bên giường, đặt ở trên ghế đẩu cạnh mép giường.
Nàng một lần nữa nằm xuống, nghiêng mặt nhìn hình người mặc hồng y trên đèn kéo quân, thỉnh thoảng khảy trản đèn, làm hình người chuyển động. Trước khi Thái Bình trở về, nàng chỉ có thể mượn trản đèn kéo quân này để nhớ nhung nàng ấy.
Trong chăn gấm còn sót lại hơi ấm của Thái Bình, Uyển Nhi gom chăn lại, tựa như Thái Bình đang ôm chặt lấy nàng.
“Trở về……” Uyển Nhi khẽ thầm thì, hy vọng lần sau khi Thái Bình trở về, nàng cùng nàng ấy có thể có thêm chút thời gian ôn tồn.
Khi Thái Bình trở lại Thượng Dược Cục, thái y đợi đến nửa đêm cuối cùng đã có thể thở phào một hơi. Hắn nhìn thấy sắc mặt Thái Bình so với khi vào cung còn muốn đỏ hơn, liền mời Thái Bình vào bắt mạch.
Xác nhận phong hàn của Thái Bình không có nặng hơn, thái y lại thở phào nhẹ nhõm, sau khi xác định xung quanh không có người khác, mới cung kính nói: “Sáng mai hạ quan đưa điện hạ trở về hành quán, điện hạ phải dưỡng đến khi khỏe lại rồi hẵn lên đường, nếu không đường xá xóc nảy, chỉ sợ phong hàn sẽ nặng thêm.”
“Ngày mai đến buổi trưa rồi đi.” Thái Bình trầm giọng nói.
Thái y mở to hai mắt, “Chuyện này…… Lỡ như Thiên Hậu đột nhiên đi vòng lại……”
“Muốn sống thì nghe theo bổn cung phân phó.” Thái Bình ngắt lời thái y, “Sáng mai cùng bổn cung đi thăm phế Thái Tử.”
“Sao?”
“Nếu ngươi không làm, mẫu hậu tra được bổn cung tự ý trở về, bổn cung sống không được, ngươi cũng cũng sống không được.”
Thái y nơm nớp lo sợ mà gật đầu lia lịa.
“Việc này nếu làm tốt, ngày sau vinh hoa phú quý, không thiếu phần ngươi.” Thái Bình nói xong, bỗng nhiên lại nhớ không ra tên của hắn, “Ngươi nói lại với bổn cung một lần, ngươi tên là gì?”
“Hạ quan…… là Trương Tắc.” Thái y đúng sự thật trả lời.
Thái Bình nghiêm túc ghi nhớ người này, từ giờ trở đi, những người có thể sử dụng được, nàng đều sẽ từng bước từng bước ghi nhớ. Ngày nào đó nếu nàng có thể chạm vào quyền lực thực sự, liền bắt đầu từ những người này, từng bước một phát triển thế lực thuộc về chính mình.
Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, bắt đầu từ đêm Đông đầy tuyết này, nàng bước một bước đầu tiên.
Chú giải
Hành quán: quán trọ nghỉ chân
Hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ