Cũng không hề biết rằng, có lẽ các anh đã mua lại nó từ các anh chị khóa trên nữa.
Tiếng trả giá liên miên mãi không dứt. Thịnh Hạ cảm thấy đồ dùng của mình không tới mức có thể thu phí nên chỉ đặt hộp đựng sách ra hành lang, mặc các em thích cứ lấy.
Trương Chú thì có vẻ không định bán thứ gì.
Thịnh Hạ và nhóm Tân Tiểu Hòa đi dạo một lượt sân trường, không bỏ sót bất cứ chỗ nào có thể check in, đi đâu cũng chụp ảnh để bù đắp cho sự vội vã hôm chụp hình tốt nghiệp.
Buổi tiệc tri ân thầy cô được tổ chức ở nhà hàng gần trường.
Đến nơi mới phát hiện cả nhà hàng gần như đã được học sinh trong trường bao trọn, mỗi lớp chiếm một phòng riêng, đi qua hành lang có thể nghe thấy mấy phiên bản diễn văn cảm ơn thầy cô.
A6 đặt một sảnh nhỏ, bày năm cái bàn. Hầu Tuấn Kỳ ngang nhiên chiếm bàn chính ngoài bàn của giáo viên, la hét gọi bọn Thịnh Hạ tới ngồi.
Cả bàn toàn những bạn chơi chung.
Hầu Tuấn Kỳ, Tề Tu Lỗi, Dương Lâm Vũ, có cả hai người bạn cùng phòng với Dương Lâm Vũ.
Tân Tiểu Hòa, Lam Lam, Tiểu Mạch.
Cộng thêm Thịnh Hạ và Trương Chú, vừa đủ mười người.
Khi đi vào, Trương Chú đi một mạch về hướng Thịnh Hạ không do dự, ngồi xuống ghế cạnh cô một cách tự nhiên rồi chào hỏi các bạn.
Chẳng thèm hỏi đó là chỗ của ai, cứ như mặc định chỗ cạnh cô phải là của cậu vậy.
Dương Lâm Vũ: “Anh Chú, lát nữa đừng lố quá, tối nay đàn em muốn ăn nhiều, không muốn bị tọng no cơm chó.”
Tề Tu Lỗi: “Tán thành.”
“Mình cũng tán thành.”
Thịnh Hạ bối rối. Có lố gì đâu, cậu còn chẳng buồn nhìn cô cái nào, toàn nói chuyện với mấy cậu không mà!
Lam Lam: “Không, mình không tán thành, xin cứ bung xõa đi, mình không tin lên đại học còn được chèo thuyền couple hợp ý như thế ở khoảng cách gần thế này.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Cảm giác sao như dự lễ cưới ấy nhỉ.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha cậu nói đúng!”
“Nào nào, MC bắt đầu lên tiếng rồi.”
Tân Tiểu Hòa mới dứt tiếng thì trên sân khấu, Vương Duy cầm micro thử âm, “A lô, a lô a lô.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Bàn họ cười lăn cười bò.
“Hình ảnh quá là hợp lý luôn.”
“Cười chết cha.”
Bàn họ ở gần sân khấu nhất, trùng hợp Thịnh Hạ và Trương Chú còn ngồi ở vị trí “chủ tiệc và người đồng hành”, hình ảnh này…
Thịnh Hạ thì giờ đã không chỉ đơn giản là tai đỏ ửng thôi nữa. Cô dựa vào lưng ghế, muốn giấu mình ra sau, từ gò má tới cổ đều hồng rực. Nếu không hiểu cô, sẽ tưởng rằng cô bị dị ứng.
Trương Chú chống một tay lên bàn, quay sang nhìn cô chăm chú.
Cô đang đeo sợi dây chuyền cậu tặng, sao mà trông hợp tới thế?
Nghĩ rồi lại vô thức thò tay định véo má cô, ngờ đâu mới vươn được nửa đã bị chặn lại. Thịnh Hạ gạt phắt tay cậu đi, tức bốc khói: “Cậu ngồi im!”
Tức bốc khói, đấy là cô nghĩ thế. Còn Trương Chú chỉ cảm thấy đáng yêu nhũn hết tim gan.
“Được, nghe cậu.” Cậu nhướng mày, cực kì ngoan ngoãn.
Thịnh Hạ thở phào. Đồ ăn bắt đầu được bưng lên. Vương Duy đã nói chuyện trên sân khấu. Sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn những lời cũ rích, cả lớp thì ăn cứ ăn, uống cứ uống, thi thoảng lại vỗ tay khen phối hợp với bài phát biểu, cực kì nể mặt thầy giáo.
Bàn tay Thịnh Hạ để trên đầu gối bỗng bị nắm chặt. Cô quay sang, lườm cậu.
Nụ cười nhuộm đẫm mi mắt Trương Chú. Cậu bóp tay cô, xích sát lại.
Lẫn trong bài phát biểu đầy tình cảm xúc động của Vương Duy, cô còn nghe một giọng nói trầm trầm văng vẳng bên tai: “Nhớ cậu lắm.”
Thịnh Hạ: … Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Không phải đã ở ngay trước mặt đây sao, nhớ cái gì nữa!
Lập tức cậu buông tay cô ra, ngồi thẳng dậy, buôn chuyện với bạn bàn bên tới chúc rượu.
Thịnh Hạ thộn mặt.
Thế rốt cuộc là ban nãy cậu có nói chuyện với cô không?
Cốc của bọn con trai đều là rượu hàng thật, con gái cũng có mấy bạn uống giỏi, đi chúc rượu một vòng mà vẫn mặt không đỏ tim không đánh trống.
Cả lớp nhậu nhẹt say sưa. Thịnh Hạ lấy nước trái cây thay rượu, cũng đi theo các bạn tới chúc rượu các thầy cô.
Cô đi cùng Tân Tiểu Hòa, không hề biết đã có một người đứng đằng sau từ khi nào.
Đột nhiên Phó Tiệp đứng dậy, nhìn Thịnh Hạ bằng cái nhìn cảm thán, miệng lại nói: “Trương Chú à!”
Bấy giờ Thịnh Hạ mới ngoái lại, suýt thì va vào lồng ngực cậu. Trương Chú không thèm tránh, nhìn cô với vẻ bất lực, chọc vào trán cô đẩy ra xa, “Nghe cô giáo nói kìa!”
Chợt Phó Tiệp thở dài, “Các em tốt nghiệp rồi, chắc cô giáo Sprite phải dư vị mất mấy năm u hu hu hu, bao giờ mới được gặp lại học sinh như thế đây?”
Thịnh Hạ nghe cái tên này rất quen, bỗng nhớ ra, trên weibo!
“Cô giáo Sprite cực nghiêm khắc,” Trương Chú đọc tên tài khoản đó ra giúp cô, đùa, “Cũng nghiêm khắc thật đấy.”
Phó Tiệp không phục: “Cô nghiêm khắc yêu cầu em, Trương Chú, phải biết quý trọng.”
Nói xong thì ợ một hơi, có vẻ đã ngà ngà rồi.
Nhưng rốt cuộc cũng là cô giáo, nói chuyện chỉ nói vừa đủ.
Thịnh Hạ nhận thấy hàm ý trong lời cô. Những người bên cạnh tất nhiên cũng nghe hiểu.
Trương Chú chạm cốc vào cốc của Phó Tiệp, “Nghe lời cô giáo, em mà làm, cô cứ yên tâm.”
Sau đó ngửa đầu dốc cạn.
Thịnh Hạ cũng uống một ngụm nước trái cây thật lớn.
Sau đó như lệ biến thành cùng nhau đi chúc rượu. Thịnh Hạ đi trước, Trương Chú theo sát sau lưng. Cậu cao hơn cô gần một cái đầu, khi bưng rượu mệt sẽ gác tay lên vai cô. Thịnh Hạ bực tức quay lại lườm.
Lại Ý Lâm rỉ tai Phó Tiệp.
“Điểm dự đoán của Trương Chú thế nào?”
“Tài khoản giáo viên không mở quyền, có xem được đâu?”
“Thịnh Hạ thì chắc không lo rồi.”
“Không ngờ cuối cùng người yên trước lại là Thịnh Hạ.”
“Cô bé nhiều năng lượng thật, tích dày phát mỏng đó.”
“Trương Chú rất giỏi, thi đại học chẳng là gì đâu. Cho dù điểm thi bình thường, tương lai cũng vẫn không đơn giản.”
“Dạng học sinh này, gặp được một đứa đã là không dễ, gặp được một đôi, của hiếm đó cô Lại à.”
“Chắc đời này cũng khó còn được lần như vậy.”
“Xứng quá đi.”
“Trời sinh một đôi.”
–
Cơm no rượu say thì đi tăng hai, karaoke.
Chắc vì sắp tốt nghiệp nên ai cũng bung xõa, thầy cô cũng hào hứng chơi hết mình.
Phòng vip rất rộng, có tới mấy phân khu: khu chơi bài, khu chơi xúc xắc, khu ca hát, chỗ nào cũng chơi nhiệt tình.
Bọn con trai tụ vào nhau đánh bài, con gái thì đa số ca hát. Vương Duy chọn bài, cả lớp đều dừng trò đang chơi, tập trung cổ vũ.
Cứ tưởng Vương Duy sẽ chọn bài từa tựa “Hồng nhạn” hay “Tình ca Tây Hải”, chẳng ngờ thầy chọn bài “Someone like you”.
“Móa, Adele, Vương già bật hack hả?”
Vương già làm thinh, bắt đầu hát theo nhạc.
Phát âm không quá chuẩn nhưng âm sắc đúng, cảm xúc đầy tràn, còn bám sát kiểu lên xuống giọng của Âu Mỹ.
Rửa mắt mà nhìn.
Làm bàng hoàng cả lớp.
Cũng giây phút ấy các bạn mới chợt bừng tỉnh: Vương Duy bất quá mới ngoài ba mươi thôi, hẵng còn là thanh niên trẻ.
Ban nãy khi ăn cơm, các bạn cũng đã phát hiện hôm nay Vương Duy mặc đồ thể thao thoải mái, cuối cùng đã trông giống với tuổi thật. Mà cả tiếng chuông điện thoại của thầy cũng không còn là bài “Trăng soi hồ sen”.
Phó Tiệp nói thêm: “Vì để phụ huynh yên tâm giao con em cho mà thầy Vương của các em đã phải giả trang nhiều đó!”
Dáng vẻ thầy khi ở trường quả thật là dáng vẻ đa số phụ huynh muốn thấy: dáng vẻ của một thầy giáo giàu kinh nghiệm.
Phút thổn thức này khiến bầu không khí vốn có trong phòng bỗng chìm trong khoảng lặng ngắn ngủi.
Một số nữ sinh đã lệ hoen khóe mắt.
Gồm cả Thịnh Hạ.
Cô nhớ lại lần đầu gặp Vương Duy, nhớ lại lần đầu dự chương trình “anh biết tuốt”, nhớ khi thầy hỏi, có phải em không muốn ra nước ngoài, nhớ khi thầy kí tên vào đơn cô xin nghỉ…
Thầy còn rất nhiều, rất nhiều học sinh khác nữa.
Nhưng với tất cả các bạn ở đây, thầy là chủ nhiệm lớp 12 duy nhất trong đời.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang rền.
Vương Duy gỡ kính lau nước mắt, hét vào micro: “Các bạn yêu quý, tốt nghiệp vui vẻ, tương lai rực rỡ!”
Các bạn.
Giờ phút này, họ không chỉ là học sinh mà còn là người bạn cả đời thầy.
Đa số các thầy cô đã về trước, giữa chừng cũng lục tục có người ra về, không khí trong phòng lại hạ nhiệt bớt.
Thịnh Hạ không biết hát, cũng chẳng biết chơi game, chỉ ngồi xem các bạn lắc xúc xắc.
Trương Chú lắc xúc xắc gần như không thua, cứ như có con mắt thứ ba vậy.
Hầu Tuấn Kỳ muốn quỳ sụp, không cam chịu thua, “Chú, cậu tránh ra! Cậu là thần bài đấy hả? Cho Tiểu Thịnh Hạ lắc đi!”
Trương Chú nhướng mày nhìn Thịnh Hạ, nắm tay cô kéo khỏi chỗ hội con gái, ấn cô ngồi xuống cạnh mình, tự nhiên vòng tay qua eo cô, nói với Hầu Tuấn Kỳ: “Nếu cậu còn thua, một lần hai ly.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Được được được, không vấn đề!”
Tề Tu Lỗi: “Cái cậu này, bắt nạt con gái hả? Ba ly!”
Hầu Tuấn Kỳ: “Móa, có Chú dạy thì gái nào thiệt nổi? Cậu chập mạch hả?”
Tề Tu Lỗi: “Đúng đúng đúng, được, lắc đi!” Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Thịnh Hạ nghe các bạn cãi nhau, cảm giác phần hông nơi cậu chạm vào như bị điện giật. Nhưng cậu thì dường như không hề để ý tới hành động này, vẫn đùa cợt với hội anh em bằng nét mặt điềm nhiên như thường.
“Biết chơi không?” Trương Chú quay sang hỏi.
Cũng lúc đó, bàn tay đang ôm eo cô chà nhẹ, chỉ như động tác để khiến người ta chú ý bình thường.
Rất tự nhiên.
“Không.” Nhưng cô thì đâu tự nhiên được vậy!
“Để mình dạy, tí là biết. Lắc đi, lắc thế nào cũng được.”
Thịnh Hạ cầm chặt cốc lắc, “Thua thì làm sao?”
“Không sao, trùng hợp chưa thua lần nào, mình khát rồi.”
“Mọe kiếp,” Hầu Tuấn Kỳ không chịu nổi nữa, “Đừng có show ân ái nữa, mau lắc đi!”
Thịnh Hạ cứng đờ hết cả người.
Còn quy tắc trò chơi sau đó là như thế nào, cô chẳng biết gì cả, chỉ đơn giản là nghe theo lệnh cậu, cậu bảo lắc là lắc, cậu bảo nói mấy là nói mấy.
Tóm lại, Hầu Tuấn Kỳ đã nốc hết mấy chai, Trương Chú thì chỉ có một cốc.
Cô biết, là họ thắng.
Hầu Tuấn Kỳ hất tay buông xuôi, “Không uống nữa, nghỉ tí đã.”
Trương Chú quay sang hỏi cô: “Chơi vui không?”
Thịnh Hạ mím môi: “Cũng được.”
Trương Chú chỉ cười, nắn cằm cô.
Cô phát hiện chân tay cậu thật hay táy máy!
Hơn nữa sao có thể… bóp thuận tay tới vậy?!
Còn cô thì tới giờ vẫn thấy eo lưng căng cứng.
Vì cả tối cậu chưa từng buông ra.
“Anh Chú hát đi, lâu không nghe anh hát.”
Trương Chú tốt tính đáp: “Được.”
Sau đó ngoái lại hỏi cô: “Muốn nghe bài gì?”
“Gì cũng được.”
Cuối cùng Trương Chú đã buông eo cô ra để đi chọn bài. Rồi cậu cầm micro lên, không ngồi xuống mà cứ đứng thế hát.
Là một bài hát trữ tình.
“Tuổi trẻ hứa hẹn”.
“Ti vi sáng không tắt, số điện thoại vẫn còn, cậu thật tốt với mình nhưng mình đã lỡ tay xóa”
Cậu hát nhạc trữ tình, làm người ta khó mà cưỡng lại.
Rất nhiều người dừng lại nghe, rất nhiều người nhìn Thịnh Hạ, rất nhiều người đang ghi hình.
Trương Chú thì chỉ tập trung hát.
“Nếu những năm tuổi trẻ mình không tự ti, biết quý lấy những mộng đẹp, không để hai ta hối tiếc cả đời”
Không phải có phải ảo giác hay không, Thịnh Hạ lờ mờ cảm thấy cậu chọn bài này không phải chỉ là ngẫu nhiên.
Từng lời ca đong đầy sự xót xa. Người hát dường đang tự cảnh tỉnh bản thân, đừng ủ rũ, phải nhìn vào tương lai.
Đang nghĩ thì bỗng Trương Chú vươn tay ra với cô. Thấy cô ngơ ngác, cậu quyết đoán cầm tay cô lên, nhưng không nắm chặt mà vẫn tập trung nhìn ca từ trên màn hình.
Cậu đang đứng, cô đang ngồi. Cậu ca hát, cô lắng nghe.
Họ đang nắm tay nhau.
Phòng đông người đầy, bao mắt chú mục.
Nhưng Thịnh Hạ không một chút thấp thỏm hay e dè.
Họ còn cả tương lai rực rỡ phía trước.
Bài hát kết thúc, dư âm trữ tình khiến cảm xúc của mọi người chùng xuống.
“Này, ai bảo các cậu cho cậu ta hát, cậu ta hát xong còn ai dám hát nữa?” Có bạn đùa, phá tan không khí im lặng. Tiếng nhạc bài mới vang lên, căn phòng nhanh chóng tìm lại sự náo nhiệt.
Trương Chú ngồi xuống sô pha, ngả lưng ra ghế như đã thấm mệt.
Thịnh Hạ cũng từ từ dựa ra sau, muốn hỏi cậu định khi nào về.
Chỉ mới dựa vào, đã thấy vai trĩu xuống.
Cậu gối đầu lên vai cô. Cô hơi quay sang nhìn.
Ở khoảng cách ngửi thấy hơi thở nhau, có thể nhận rõ hơi men ngà ngà trong từng hơi cậu phả ra.
Thấy cô nhìn sang, cậu cũng hơi hất cằm, đầu vẫn gối trên vai cô, mắt nhìn cô chăm chú.
Gần quá. Thịnh Hạ dựng thẳng cái cổ đang hơi cúi, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.
Chốc sau, một hơi thở nóng rực phà vào cổ, bên tai là tiếng cậu trầm trầm: “Thịnh Hạ, tháng Chín, gặp lại ở Hà Yến.”