Nhưng lúc trước thật sự không phải cô ấy muốn lấy chồng và sinh con, là tên súc sinh kia ép cô ấy!
Năm đó cô ấy sinh Lâm Kim Bảo chưa được 3 ngày, cô ấy dọn đến Thanh Niên Trí Thức sống, bình an vô sự nhiều năm như vậy, đột nhiên có một ngày tên súc sinh đó tới Thanh Niên Trí Thức tìm cô ấy, sau đó đưa cô ấy cho…
Vào lần đó, cô ấy lại có thai Lâm Ngân Bảo, cô ấy muốn phá bỏ đứa bé, nhưng bọn họ đưa cô ấy về nhà, trói chặt 2 tay 2 chân cô ấy, cho tới khi đứa bé được sinh ra mới buông tha cho cô ấy!
Bây giờ nhớ lại, năm đó cô ấy không dùng một dao chém chết cả nhà bọn họ đã là cô ấy quá nhân từ rồi.
Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Tất cả đều sẽ ổn thôi.”
Khương Đan Hồng quay mặt đi, 2 hàng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
– — Chỉ hy vọng như thế.
===
Từ trường học trở về, Đồng Tuyết Lục lại quay lại tiệm ăn, cho đến khi trời tối mới về nhà.
Không khí trong nhà có chút nặng nề và ngột ngạt, đặc biệt là Đồng Gia Tín, sau khi từ trường học trở về thì cứ đứng ngồi không yên.
“Anh hai, một lát nữa nếu chị đánh em, anh có thể xin tha giúp em được không?”
Đồng Gia Minh nhíu mày lại: “Vì sao em phải gian lận?”
Đồng Gia Tín gãi gãi đầu: “Em cũng không muốn, nhưng em không học được, em sợ thi không tốt em sẽ không có thịt ăn!”
Đồng Gia Minh hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Đồng Miên Miên ở bên cạnh không hiểu gian lận là gì, nhưng thấy anh 2 trừng mắt anh ba, cô bé cũng trừng mắt nhìn cậu ta theo: “Anh ba, anh không ngoan, anh không ngoan như Miên Miên!”
Lúc này Đồng Gia Tín không có tâm trạng cãi nhau với em gái, trong lòng cậu ta không yên.
Vào lúc cậu ta đang nghĩ có nên cởi quần áo ra đi tắm nước lạnh để mình bị bệnh hay không thì Đồng Tuyết Lục đi vào.
Đồng Gia Tín sợ tới mức không dám thở to.
Đồng Tuyết Lục không nhìn cậu ta, hỏi Đồng Gia Minh: “Các em ăn cơm chưa?”
Đồng Gia Minh gật đầu: “Đều ăn rồi.”
Đồng Miên Miên chạy tới ôm lấy chị gái: “Chị, tối nay Miên Miên ăn một bát cơm, ăn sạch hết tất cả!”.
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé một chút: “Miên Miên giỏi quá.”
Cô nhóc kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Nguyệt Bính ở trên mặt đất nhìn thấy, cũng dựng thẳng đầu lên, diễn thật sâu.
Đồng Gia Tín thấy Đồng Tuyết Lục không nhìn mình, trong lòng lại không dễ chịu, cúi đầu đi tới nói: “Chị, em sai rồi, em không nên gian lận trong kỳ thi.”
Đồng Tuyết Lục lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái: “Vậy kế tiếp em định làm như thế nào?”
Đồng Gia Tín gãi gãi đầu: “Sau này em sẽ không bao giờ gian lận nữa.”
Đồng Tuyết Lục: “Vậy thành tích cuộc thi thì sao? Em sẽ ngoan ngoãn học tập sao?”
Đầu lưỡi Đồng Gia Tín giống như bị ai đó ăn mất, lập tức biến thành người câm.
Đồng Tuyết Lục im lặng một chút: “Cho em 2 sự lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn làm học sinh tốt, chuẩn bị thành tích giỏi, từ nay không gian lận đi học không nghịch ngợm, không được để giáo viên gọi chị tới trường học nghe trách móc.”
“Thứ 2 là nếu em không ngoan ngoãn học tập, vậy thì không cần tới trường học nữa.”
Cô vừa nói xong, Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đều ngẩn ra.
Người trước là khiếp sợ, người sau là vui sướng.
2 mắt Đồng Gia Tín mở to: “Chị, chị nói thật sao? Em thật sự có thể không đi học?”.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Nếu em đã nghĩ kỹ, nhưng mà nếu không đi học, vậy thì sau này tất cả việc nhà đều do em làm.”
Đồng Gia Tín nhíu mày suy nghĩ một chút.
Tuy rằng làm việc nhà rất phiền toái, nhưng nghĩ đến việc không cần đi học, cậu ta cảm thấy làm chút việc nhà cũng không là gì cả.
Vì thế cậu ta gật đầu thật mạnh: “Được, vậy thì em làm việc nhà, chỉ cần chị không ép em đi học!”
Đồng Tuyết Lục cười: “Được thôi, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, em không cần đi học nữa, Gia Minh, ngày mai em tới trường học nói với cô giáo một tiếng, nói Gia Tín muốn thôi học.”
Đồng Gia Tín nhảy lên cao 3 thước: “Thật tốt quá, em không cần đi học nữa!”
Đồng Gia Minh nhíu mày lại, mím môi, cuối cùng gật gật đầu.
Sau đó mọi người đi làm bài tập tắm rửa, bởi vì Đồng Gia Tín thôi học, cho nên không cần viết bài nữa, cậu ta còn vui hơn Tết.
Chờ đến khi Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên đều đã đi ngủ.
Đồng Tuyết Lục mới đi tới nói với Đồng Gia Minh đang ngồi ở phòng khách chờ cô: “Ngày mai em tới trường học nói sức khoẻ của Gia Tín không tốt lắm, muốn tạm nghỉ học nửa tháng.”
Đồng Gia Minh nghe vậy thì ngẩn ra một chút: “Tạm nghỉ học? Không phải thôi học?”.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Em cứ làm theo lời chị nói, chị sẽ khiến nó tự động xin quay về trường đi học.”
Đồng Gia Minh tin tưởng lời cô nói không chút nghi ngờ, sự lo lắng trong lòng cũng tan biến theo: “Vâng.”
===
Mới sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục đi lên gõ cửa phòng 2 anh em: “Đồng Gia Tín, rời giường làm đồ ăn sáng!”
Người mở cửa chính là Đồng Gia Minh: “Chị, chúng ta đi thôi, Gia Tín vẫn chưa rời giường.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Chưa rời giường thì gọi nó dậy, ngày hôm qua đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, tất cả việc nhà đều do một mình nó làm.”
Đồng Gia Minh dùng một chút, gật đầu: “Vâng, vậy em đi gọi em ấy dậy.”
Đồng Gia Tín bị gọi dậy, trong lòng rất khó chịu: “Không phải ngày thường đều là anh 2 làm bữa sáng sao?”
Đồng Tuyết Lục: “Ngày thường là ngày thường, từ hôm nay trở đi tất cả việc nhà đều do em làm, nếu không thì em quay lại trường đi học nhé!”
Đồng Gia Tín lập tức bị doạ tỉnh: “Em biết rồi, em nấu cơm là được.”
So với làm việc nhà, cậu ta vẫn ghét đi học hơn.
Sau khi rửa mặt xong, Đồng Tuyết Lục dẫn cậu ta tới phòng bếp: “Em nhìn kỹ, chị chỉ dạy em nấu cơm làm đồ ăn như thế nào một lần thôi, sau này em phải tự làm.”
Đồng Gia Tín: “….”
Đồng Tuyết Lục: “Còn nữa, sau này ngoại trừ nấu cơm, quét dọn lau nhà, dọn dẹp ổ gà, giặt quần áo trông Miên Miên, những việc này đều do em làm.”
Khoé miệng Đồng Gia Tín giật giật một chút: “Không phải Miên Miên vẫn luôn được bà Thẩm trông sao?”
Đồng Tuyết Lục nói với vẻ đương nhiên: “Trước kia các em đều đi học, không có cách nào mới phải làm phiền bà Thẩm, bây giờ em không đi học nữa, nào còn có thể không biết xấu hổ làm phiền người ta? Hơn nữa, không qua đó, còn có thể tiết kiệm được một chút tiền.”
Đồng Gia Tín: “…”
– — Sao cậu ta lại có loại cảm giác giống như mình bị lừa vậy?
Đồng Tuyết Lục lười để ý tới cậu ta, dạy cậu ta nấu cơm như thế nào sau đó tới nhà Thẩm Uyển Dung chào một tiếng rồi mới đi làm.
Tuy rằng Đồng Gia Tín cảm thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ đến việc không phải đi học, không phải làm bài tập không phải thi, cậu ta lập tức cảm thấy sung sướng.
Hơn nữa sau này cậu ta sẽ nấu cơm, vậy thì chẳng phải là cậu ta có lén lút ăn thịt sao?
Nghĩ đến đây, cậu ta càng sung sướng, đưa Đồng Miên Miên tới phòng sách chơi đùa.
===
Chuyện liên quan tới bán túi gia vị cuối cùng cũng được phê duyệt.
Giá một túi gia vị là 2 xu, tiền lãi bán được giao cho bộ thương mại, rồi từ bộ thương mại phát cho tiệm ăn làm trợ cấp cho nhân viên.
Sau khi từ bộ thương mại trở về, Đồng Tuyết Lục nói tin tốt này cho mọi người.
Mấy người trong tiệm ăn nghe được đều kinh hãi ngay tại chỗ.
Quách Xuân Ngọc: “Quản lý Đồng, sau này chúng tôi thật sự có thể nhận được trợ cấp sao?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Không sai, nhưng mà sau này mọi người phải giúp tôi làm việc nhiều hơn, cùng nhau nghiền thảo dược thành bột.”
Vì không cho người ngoài biết công thức làm túi gia vị quá nhanh, cô sẽ nghiền mấy thứ thảo dược trong đó thành bột rồi mới bán đi.
Một túi gia vị có giá 1 hào 5 xu, một túi có thể lãi được năm hào, nhưng đây cũng chỉ là bắt đầu.
Sau này cô sẽ bán bò viên và cá viên, 2 thứ đó mới là loại chính.
Cô không viết bò viên và cá viên vào bản kế hoạch ngay từ đầu, chính là vì sợ bộ thương mại nhìn thấy lợi nhuận quá lớn sẽ không đồng ý, hoặc là muốn kiếm một chút lợi ích ở giữa.
Bây giờ mỗi túi gia vị bao chỉ lãi được 5 xu, bởi vì lợi nhuận quá ít, cho nên bọn họ mới không để trong mắt.
Bộ thương mại không bỏ chút tiền ấy ở trong mắt, nhưng mấy người trong tiệm ăn lại vô cùng vui sướng.
Bọn họ vẫn luôn được trả mức lương cố định, không giống ở nhà máy, công nhân còn có thể được xét theo kỹ thuật, kỹ thuật tốt hơn, là có thể được tăng tiền lương.
Tiền lương của bọn họ chỉ có như vậy, cho dù làm cả đời, cũng chỉ có thể lấy được chút tiền lương như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, bọn họ có thể nhận thêm một chút trợ cấp, cho dù không nhiều tiền lắm, nhưng cũng là kiếm được nhiều thêm!
Đồng Tuyết Lục: “Đến lúc đó tôi sẽ phân chia theo tỉ lệ, làm nhiều có nhiều, mọi người cứ làm đi!”
3 người Mạnh Thanh Thanh đều nói mình nhất định sẽ cố gắng, ý chí chiến đấu sục sôi.
Đồng Tuyết Lục thấy vậy thì tâm trạng rất tốt.
Buổi chiều bộ thương mại gửi tin tới, ngày mai sẽ có người tới mua túi gia vị.
Đối với việc mua túi gia vị ở tiệm ăn này, có một số người cảm thấy không ổn, có một số người lại cảm thấy khá tốt, không cần tự mình đi tìm phiền phức.
Còn những người cảm thấy không ổn, đó là bởi vì thứ bọn họ muốn là công thức nấu lẩu Oden, không ngờ cuối cùng lại biến thành kết quả này.
Nhưng mà bây giờ bộ thương mại đã quyết định, bọn họ cũng không dám phản đối.
Tuy nhiên bọn họ cảm thấy đồng chí Đồng Tuyết Lục này quá tài giỏi, thế cục bế tắc như vậy mà cô vẫn có thể thoát khỏi cục diện.
– — Thật trâu bò!
===
Tôn gia dọn về khu tập thể gia đình sống, sau khi dọn dẹp xong thì quyết định đi chào hỏi người quen trong khu tập thể.
Tôn Mạn Nhu từ trong phòng đi ra, trên người mặc áo khoác mới 70%, dưới chân đi giày da yếm khoá kiểu nữ hình chữ T, tóc tết thành 2 bím, trông vừa hợp mốt vừa xinh đẹp.
2 mắt Tôn Võ Dương lập tức phát sáng, chớp chớp mắt với cô ta nói: “Tiểu Nhu, em rất khác đó, 2 ngày trước không thấy em sửa soạn, sao hôm nay chuẩn bị tới Ôn gia, em lại cố ý sửa soạn vậy?”
Tôn Mạn Nhu trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh ba anh nói hươu nói vượn gì vậy, 2 ngày trước vừa mới dọn về đây, quần áo đều chưa dọn dẹp xong, sao em có thể sửa soạn được?”
Tôn Võ Dương toét miệng cười: “Được rồi được rồi được rồi, em nói sao thì là vậy, chúng ta đi thôi.”
Tôn Mạn Nhu đỏ mặt, nhìn một chút vào trong gương, lúc này mới đuổi theo anh ta.
Tới Ôn gia, là chú Tông ra mở cửa.
Chú Tông liếc mắt một cái là nhận ra Tôn Võ Dương: “Cậu không phải là Tiểu Võ Dương sao? Cậu vẫn giống khi còn nhỏ như đúc, không thay đổi một chút nào!”.
Tôn Võ Dương cười nói: “Chú Tông, cháu đã cao hơn không ít rồi, sao có thể giống như đúc chứ?”
Chú Tông liên tục gật đầu: “Đúng là cao hơn rồi, cũng cường tráng hơn khi còn nhỏ.”
Tôn Võ Dương: “Ông Ôn có ở nhà không? Cha mẹ cháu nói cháu mang chút quà lưu niệm qua đây, một lát nữa bọn họ về Bắc Kinh, bọn họ sẽ tới đây hỏi thăm.”
Chú Tông liếc nhìn cô gái đứng ở bên cạnh anh ta: “Có, tư lệnh ở bên trong.”
Tôn Mạn Nhu thấy chú Tông nhìn mình, cười nói: “Chào chú Tông, cháu là em họ của anh ba, cháu tên là Tôn Mạn Nhu.”
Chú Tông gật gật đầu, 3 người cùng đi vào trong.
Đi vào trong nhà, vừa đúng lúc ông cụ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tôn Võ Dương thì ngẩn ra một chút.
Tôn Võ Dương nhanh chóng chào hỏi.
Sau khi chào hỏi xong, mọi người ngồi xuống ghế sô pha.
Tôn Mạn Nhu cười nói: “Cuối cùng cháu cũng được gặp ông, quả nhiên giống như cháu nghĩ, kiên cường chính trực!”
Ông cụ Ôn nhướng mày: “Đồng chí nữ này biết tôi?”.
Tôn Mạn Nhu nhẹ nhàng lắc đầu: “Cháu không biết ông Ôn, nhưng mà cháu biết đồng chí Ôn Như Quy cháu nội ông.”
Sau đó cô ta kể chuyện lúc trước ở trên tàu mình đã giúp Ôn Như Quy giữ túi du lịch thế nào, sau đó Ôn Như Quy anh dũng cứu mình ra sao một cách sinh động.
“Lần trước may mà có đồng chí Ôn, nếu không có đồng chí Ôn, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng, lúc ấy cháu đã muốn tự mình tới nhà cảm ơn đồng chí Ôn rồi, nhưng mà đồng chí Ôn rất có tinh thần chính nghĩa, quên mình cứu người hoàn toàn không cần báo đáp.”
“Cháu còn cho rằng đời này không thể báo đáp được tấm lòng tốt này, không ngờ anh ba cháu lại là anh em tốt lớn lên từ nhỏ với đồng chí Ôn, sau khi cháu kể cho anh ấy nghe, đã nghĩ ông Ôn có thể dạy dỗ ra một nhân tài ưu tú như đồng chí Ôn chắc chắn còn ưu tú hơn, cho nên lần này mới mặt dày tới đây cùng anh ấy.”
Nói xong cô ta còn thè lưỡi: “Hy vọng ông Ôn không chê cháu nói quá nhiều.”
Ông cụ Ôn được khen đến run cả râu, cười ha ha nói: “Cháu nói không sai, ông đúng là rất ưu tú!”
Chú Tông nghe được lời này, cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.
Tuy rằng bình thường ông cụ Ôn rất thích trêu ghẹo Ôn Như Quy, nhưng trước nay trong lòng vẫn luôn kiêu ngạo về anh.
Tôn Mạn Nhu thấy ông cụ Ôn cười vui vẻ như vậy, khóe miệng nhếch lên: “Ông Ôn, nghe nói trước kia ông là tư lệnh Quân chủng không quân, sau khi cháu nghe câu chuyện về ông trong lòng cháu vô cùng khâm phục, không biết sau này cháu có thể phỏng vấn ông được không?”
Ông cụ Ôn ngẩn ra: “Phỏng vấn? Cô muốn phỏng vấn gì?”.
Tôn Mạn Nhu dịu dàng cười nói: “Ông Ôn, cháu đang làm việc ở tòa soạn, gần đây tổng biên tập của cháu nói cháu làm một chuyên mục về những anh hùng, sau khi cháu nghe anh ba nhắc tới ông, cháu cảm thấy ông rất thích hợp với chuyên mục này, chỉ là không biết ông có muốn nhận phỏng vấn hay không.”
Lần này ngay cả lông mày của ông cụ Ôn cũng run lên: “Nếu như tôi đồng ý phỏng vấn, tôi phải làm gì?”
Tôn Mạn Nhu: “Ông Ôn, ông không cần làm gì cả, đến lúc đó cháu sẽ chuẩn bị câu hỏi, ông chỉ cần trả lời là được.”
Ông cụ Ôn trầm tư một chút rồi gật đầu: “Được, vậy cô tới đây phỏng vấn đi.”
Ý cười trong mắt Tôn Mạn Nhu càng sây hơn: “Vậy được, bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ tới nhà phỏng vấn ông Ôn.”
Ra khỏi Ôn gia, Tôn Võ Dương quay đầu nhìn cô ta: “Toà soạn các em có chuyên mục như vậy sao? Sao anh lại không biết?”
Mắt Tôn Mạn Nhu nhìn ánh nắng vàng rực rỡ phía xa kia, khóe miệng nhếch lên: “Đây là chuyên mục mới.”
Tôn Võ Dương gật đầu: “Thì ra là chuyên mục mới, bảo sao anh lại không biết.”
Tôn Mạn Nhu cụp mắt xuống.
Cô ta biết, con người đều không thể chống lại sự mê hoặc được lên báo.
===
Ở căn cứ.
Hoàng Khải Dân bất ngờ từ trong mơ tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy rất không đúng.
Anh ta ngồi dậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Khăn trải giường và chăn đều bị ướt một mảng lớn, dưới quần thì càng không thể gặp người khác.
Nhớ tới giấc mơ vừa rồi, mặt anh ta lại nóng lên một lần nữa.
Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ làm bẩn quần, chỉ là không lợi hại như lần này.
Sở dĩ giấc mơ lần này khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh như vậy, phải nói tới chuyện từ 2 ngày trước.
2 ngày trước anh họ của anh ta cưới vợ, anh xin nghỉ về nhà uống rượu mừng.
Vào buổi tối, anh ta bị mấy người anh em họ kéo tới góc tường nghe trộm.
Không nghe thì không biết, vừa nghe quả thực như mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Bây giờ nhớ lại âm thanh anh ta đã nghe được ở trong góc tường vào buổi tối ngày hôm đó, và cả một số câu nói của anh em, anh ta lại đỏ mặt tim đập nhanh một lần, nữa.
Trước kia anh ta chỉ nghe mọi người nói cưới vợ xong cuộc sống sẽ sung sướng, nhưng cụ thể là sung sướng như thế nào, anh ta hoàn toàn không biết.
Ngày đó sau khi nghe trộm ở góc tường xong, cuối cùng anh ta cũng biết.
– — Thì ra giữa nam và nữ còn có thể sung sướng như vậy!
Có lẽ là vì quá chấn động, cho nên ban ngày nghĩ gì ban đêm anh ta mơ thấy cái đó.
Trong mơ anh ta ôm người yêu làm chuyện đó, vô cùng sung sướng.
Nhưng bây giờ phải xử lý khăn trải giường này và chắn như thế nào đây?
Đôi mắt Hoàng Khải Dân đột nhiên liếc thấy cái cốc tráng men ở một bên, trong lòng lập tức nảy ra một ý kiến hay.
Anh ta đứng lên cầm lấy cái cốc tráng men, sau đó đổ nước bên trong vào chăn, phạm vi bị ướt trên chăn lập tức lớn hơn.
Anh ta thay một bộ quần áo khác, sau đó ôm chăn đi xuống dưới phơi nắng.
Ai ngờ vừa mới đi xuống, thì nhìn thấy Chu Diễm và Ôn Như Quy đi tới phơi quần áo.
Chu Diễm vừa nhìn thấy chăn của anh ta, lập tức cười ha ha: “Mẹ tôi ơi, Hoàng Cầu Đản, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà anh còn đái dầm?”,
Ôn Như Quy: “….”
Hoàng Khải Dân: “……”
Khuôn mặt Hoàng Khải Dân đỏ như tôm chín, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Diễm anh lại nói hươu nói vượn cái gì vậy, tôi không cẩn thận làm đổ nước lên chăn!”.
“Anh bớt nói dối đi, chẳng lẽ anh uống nước ở trên giường sao?” Chu Diễm nói xong thì thò tới gần ngửi một chút: “Quả nhiên là có mùi nước tiểu, chắc chắn là anh đái dầm!”
Hoàng Khải Dân: “……”
Chu Diễm thấy Hoàng Khải Dân giận đến mức đỏ bừng mặt, lại không thể giải thích được, lập tức sung sướng như được ăn một que kem trong ngày nóng bức.
Nhìn thấy Ôn Như Quy ở bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, anh ta cũng muốn anh cười nhạo với anh ta.
Ai ngờ quay đầu lại, thì nhìn thấy mặt Ôn Như Quy còn đỏ hơn cả Hoàng Khải Dân.
Chu Diễm nhìn Hoàng Khải Dân, lại nhìn Ôn Như Quy, nét mặt mơ màng không hiểu.
– — Hoàng Khải Dân đái dầm, tại sao Ôn Như Quy lại đỏ mặt?
– — Anh như vậy rất không đúng!
[HẾT CHƯƠNG 74]