Trầm Dương ngồi xổm trong vườn hoa xử lý dược liệu nói: “Ở tại đây chắc hẳn là một nữ tử Nam Cương.”
Phượng Chi Dao khiêu mi, ” Làm sao Trầm tiên sinh biết?”
Trầm Dương chỉ chỉ vào vườn hoa mà nói: ” Ở bên trong hoa viên này ngoại trừ cây đào này thì tất cả đều là độc dược, trong đó có vài loại là độc thảo chỉ có ở nam cương. Đừng nói là người Đại Sở chúng ta, ngay cả người Nam Cương không tinh thông độc thuật chỉ sợ cũng chưa chắc nhận ra được. Còn có. . . Cái này. . .” Trầm Dương từ dưới lớp đất xốp chỗ cây đào móc ra một kiện trang sức nhỏ sáng lóng lánh ném cho Phượng Chi Dao. Phượng Chi Dao cầm ở trong tay ước lượng, “Đây là cái quái gì? Hình như là đồ trang sức mà nữ hài tử hay dùng.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Đó là đồ trang sức của nữ tử Nam Cương bên trên có trang trí, hơn nữa. . . Hẳn là nữ tử quý tộc Nam Cương chưa lập gia đình mới có thể sử dụng. Sau lưng đá quý màu xanh lam có ấn ký, đó là tộc huy của đại tộc Nam Cương. Quay đầu lại phái người đi dò tra xem.” Phượng Chi Dao quay mặt sau của vật phẩm trang sức lại, nhìn hồi lâu rốt cục tại góc nhỏ bí ẩn tìm được một cái ấn ký nho nhỏ mơ hồ. Nếu như không phải Mặc Tu Nghiêu nhắc nhở, chỉ sợ coi thành khuyết điểm nhỏ nhặt trên vật phẩm trang sức thậm chí căn bản là sẽ không chú ý qua, “Tộc huy? Người Nam Cương ưa thích khắc tộc huy vào bề mặt đồ trang sức?”
Trầm Dương lắc lắc đầu nói: “Tại Nam Cương, tộc huy đại biểu thân phận cùng với vinh quangcủa bọn hắn. Không chỉ đồ trang sức bọn hắn còn ưa thích in tộc huy trên quần áo chính mình. Tại Nam Cương, người bình thường đều nhận ra những tộc huy của đại tộc này, người bình thường nhìn thấy bọn hắn đều sẽ tự động né tránh.”
“A Ly sẽ không chôn đồ vô dụng ở chỗ này.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói, “Xem ra A Ly đã thoát khỏi đây.”
Phượng Chi Dao gật đầu, cất bảo thạch vật phẩm trang sức đi rồi nói: “Được rồi, ta sẽ phái người đi thăm dò.”
“Vương gia.” Một gã thị vệ tiến đến, trong tay trình lên một phong thư, nói: “Đây là vừa rồi ở ngoài cửa phát hiện được.”
Mặc Tu Nghiêu nhận lấy nhìn thư, mày kiếm dần nhíu lại theo thời gian, “Vương gia?”
Mặc Tu Nghiêu gập thư lại rồi cất vào trong túi tay áo, ngẩng đầu nói với Phượng Chi Dao: “Trở lại kinh thành.”
“Còn Vương phi. . .”
“Là ám vệ bên người A Ly đưa tới, A Ly đã thoát hiểm rôồi. Về phần Mặc Cảnh Lê. . . Ngươi phái cá nhân đi về phía tây ngoài năm dặm bên cạnh rừng cây, tìm được Mặc Cảnh Lê mang hắn trở lại kinh thành. Nhớ kỹ, bổn vương muốn hắn bình an vô sự trở lại Lê Vương phủ. Đừng kinh động bất luận kẻ nào.” Phượng Chi Dao gật đầu, “Vương phi đã đi trở về sao?”
Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn một cái, nói: “Định Quốc Vương phi mất tích, toàn bộ chuyện dưới trướng Định Vương phủ dừng lại, toàn lực tìm kiếm tung tích của Vương phi.”
Phượng Chi Dao khẽ giật mình, mắt sáng lên nhìn ra tâm tình của Mặc Tu Nghiêu vẫn không vui như trước, vô cùng sáng suốt nuốt nghi vấn vào trong lòng, “Vâng, vậy thì ta đi. Lại nói tiếp, Ám Tam bọn hắn đi theo Vương phi nửa năm này lại tiến bộ rất nhiều, tới vô ảnh đi vô tung rồi.” Phượng Chi Dao vừa phàn nàn vừa nhanh chóng rời khỏi phân phó người đi làm việc. Tâm tình của Vương gia không tốt, vẫn không nên trêu chọc thì tốt hơn. Có điều. . . Mấy ngày này áp suất thấp cuối cùng muốn đã qua?
Kinh thành, trên đường cái, có một gã thiếu niên áo trắng tay cầm quạt xếp bước chậm mà đi. Thiếu niên mặt như quan ngọc, mắt như lưu tinh. Tuy nhiên thoạt nhìn hơi lộ ra non nớt, nhưng tin tưởng chỉ cần đợi một thời gian nữa thì người này phong độ nhẹ nhàng không thua bất kỳ một vị mỹ nam tử công tử văn nhã nào ở kinh thành. Đi theo phía sau thiếu niên có hai thị vệ thân hình cao ngất, lui tới đám người không khỏi nhìn nhiều vài lần thầm nghĩ trong lòng đây là tiểu công tử nhà ai mang theo thị vệ đi ra ngoài chơi đùa.
Ám Tam có chút không được tự nhiên đứng tại trên đường cái, nhìn xem phía trước tiểu công tử nhất phái nhàn nhã đang xem xét quán tạp hoá bên đường không để lại dấu vết dùng khuỷu tay huých Ám Tứ bên cạnh, “Ngươi nói Vương. . . rốt cục công tử muốn làm gì?” Ám Tứ liếc mắt nhìn hắn, bình tĩnh mà nói: ” Không phải Công tử đã nói sao, đợi tin tức của lão đại.”
“Đợi tin tức cũng không cần nghênh ngang đi dạo ở trên đường cái? Nếu như bị người trong phủ phát hiện. . .” Nhớ tới chủ tử nhà mình, sau khi thoát hiểm lại không chịu hồi phủ, dường như Ám Tam đều có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Vương gia sẽ là bộ dáng gì rồi. Vương phi thì không có vấn đề gì, nhưng bọn hắn thân là ám vệ, nhất định sẽ hỏng bét đấy.
Khóe miệng của Ám Tứ co quắp, nhìn lướt qua tiểu công tử áo trắngphía trước , “Cái dạng kia, nếu như không phải đã biết trước. Vương phi đứng trước mặt ngươi thì ngươi nhận ra được sao?” Trình độ nữ giả nam trang của chủ tử của bọn hắn cũng không phải giống những thiên kim tiểu thư vụng trộm từ trong nhà chạy đến đùa liếc mắt là có thể nhìn ra được. Từ thân cao đến hình thể, từ lông mi đến con mắt, thậm chí giọng nói, dáng đi đường, tư thái đều trải qua cải biến hoàn toàn. Quan trọng nhất là, cho dù là cao thủ dịch dung đứng trước mặt nàng ấy thì cũng không nhìn ra, bởi vì nàng ấy cũng không dùng bất cứ một công cụ gì hoặc là mặt nạ da người nào. Hiện tại nếu như ai dám chỉ vào tiểu công tử phía trước nói đó là một nữ nhân, tuyệt đối sẽ bị toàn bộ người trên đường cái phỉ nhổ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vương phi dám nghênh ngang đi trên đường phố ở kinh thành.
Ám Tam đồng ý nhẹ gật đầu, quả thật trong kinh thành có rất ít người biết Vương phi, nếu như bộ dạng này còn có thể bị người nhận ra thì quả thực không có thiên lý. Chỉ có điều. . . Hắn thân là ám vệ lại quang minh chính đại đứng ở nơi này giữa ban ngày thì có hơi không thói quen. Ám Tứ nói với Ám Tam còn đang ngẩn người, “Còn không đi, chỉ cần ngươi đừng một bộ có tật giật mình, ám vệ trong phủ cũng sẽ không nhận ra chúng ta đâu. Đừng quên lời nói của công tử.” Ám Tam nhẹ gật đầu, cùng Ám Tứ đuổi kịp công tử áo trắng đã đi xa. Vương phi nói, nàng không cần ám vệ, sẽ chỉ âm thầm bảo hộ mà là cần người có thể tại lúc cần thiết phải đứng tại bên người nàng hiệp trợ thậm chí sóng vai chiến đấu và có thể hoàn thành các loại nhiệm vụ.
Diệp Ly đi dạo xong phố, tâm tình vui sướng trở lại phòng chữ Thiên trong khách sạn ở kinh thành tạm thời đặt chân, Ám Nhất, Ám Nhị đã sớm trong phòng chờ rồi.
Ám Nhất lấy ra một phong thơ nói: “Từ đại nhân gửi thư cho công tử, thỉnh công tử ngày mai cần phải đến Tịnh Linh tự bên ngoài thành gặp mặt. Ngày mai Từ đại nhân và Từ phu nhân cùng với mấy vị công tử Từ gia sẽ đến Tịnh Linh tự vì Vương phi cầu phúc.” Diệp Ly gật gật đầu, có chút buồn rầu bắt đầu ngày mai muốn như thế nào giải thích cho cậu về hành vi của bản thân không chịu hồi phủ lại làm cho bọn hắn lo lắng, cùng với ý định kế tiếp của mình. Vuốt vuốt mi tâm, nhìn về phía Ám Nhị, “Thanh Loan và Thanh Ngọc có tin tức sao?” Ám Nhị gật đầu nói: “Đêm qua Vương gia đã phái người mang Thanh Loan và Thanh Ngọc về trong phủ, nhưng là. . .” Ám Nhị nhìn nhìn Diệp Ly cau mày nói: ” Hình như các nàng bị mất ký ức, căn bản không nhớ ra được lúc ấy đến cùng xảy ra chuyện gì. Dường như {ám vệ} tìm thấy các nàng ở trong lãnh cung.”
“Mất trí nhớ?” Diệp Ly nhíu mày, “Vương gia nói như thế nào?”
“Vương gia làm cho các nàng trong phủ tu dưỡng , mặc kệ người phương nào đều không được tự tiện tiếp xúc. Còn phái Trầm tiên sinh khám và chữa bệnh cho bọn họ, vương phủ đề phòng sâm nghiêm, tuy thuộc hạ quen thuộc địa hình cũng không dám đến gần quá. Cho nên cũng không tìm hiểu được kỹ.” Ám Nhị có chút hổ thẹn mà nói.
“Ngươi làm vô cùng tốt rồi.” Thủ vệ Định Quốc Vương phủ như thế nào thì lòng dạ Diệp Ly biết rõ, Ám Nhị có thể lẻn vào hơn nữa cũng không kinh động bất luận kẻ nào bình an đi ra đã coi như là giỏi rồi. Diệp Ly khẽ nhíu mày, Mặc Tu Nghiêu cách ly Thanh Ngọc và Thanh Loan ra, nhìn như vì để cho các nàng an tâm tu dưỡng, nhưng là khó không có hoài nghi tâm tư của các nàng . Gần một năm ở chung, so với Thanh Hà người của Diệp lão phu nhân, cùng với Thanh Sương tuổi còn quá nhỏ, tính tình lại hoạt bát, bình thường nàng càng trông cậy vào Thanh Loan và Thanh Ngọc một ít. Bởi vì tín nhiệm với cậu và ông ngoại, Diệp Ly chưa từng có nghĩ tới Thanh Loan và Thanh Ngọc có khả năng phản bội nàng. Trầm mặc một lát, Diệp Ly quyết định tạm thời trước không nhúng tay vào chuyện này. Nàng lập tức phải rời khỏi kinh thành, vốn không có ý định mang mấy nha đầu này đi, Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không tùy ý xử trí người bên cạnh nàng. Như vậy. . . hãy để cho Mặc Tu Nghiêu nhìn xem rốt cục các nàng có thể tin tưởng được hay không.
Ngày kế tiếp tảo triều qua đi, quả nhiên Từ Ngự sử mang theo phu nhân cùng mấy thế hệ con cháu ra khỏi thành tiến về Tịnh Linh tự thắp nhang. Lúc này cũng không có khiến cho quá nhiều người chủ ý, dù sao tất cả mọi người trong kinh thành đều biết rất rõ Từ gia yêu thương cháu ngoại nữ. Lúc trước Từ Ngự sử vì thay cháu ngoại nữ xuất đầu không chút do dự chống lại Thượng thư phủ cùng với Lê Vương. Về sau Định Vương phi xuất giá Từ gia mấy vị công tử càng là toàn thể ra mặt vì biểu muội tiễn đưa gả. Hiện tại Định Vương phi tại một hồi đại hỏa mất tích ly kỳ, chưa biết sống chết, Từ gia đi chùa thắp nhang vì Định Vương phi cầu phúc là chuyện quá bình thường. Trong những ngày nay Hoàng đế hoặc là Lê Vương cũng đã bị làm cho choáng váng bởi Định vương phi mất tích, đương nhiên cũng không có nhiều thời gian như vậy đi chú ý thần tử chính mình sau khi hạ triều ở nhà nghỉ ngơi hay là đi miếu thắp hương rồi.
Thân là khuê trung mật hữu của Diệp Ly cùng với Từ gia tương lai nhị thiếu phu nhân, Tần Tranh cũng đi theo Từ phu nhân cùng đi rồi. Nàng thật sự vì sự mất tích của bạn thân mà lo lắng vô cùng, tiến vào Tịnh Linh tự thì cùng với Từ phu nhân bái lạy tất cả tượng Phật Bồ Tát lớn nhỏ trong miếu. Từ phu nhân thấy con dâu tương lai dịu dàng đáng yêu này càng cảm thấy hài lòng. Bái Phật đã xong, Từ phu nhân đi sương phòng nghỉ tạm, Tần Tranh vẫy lui nha đầu một mình tại yên tĩnh ở bên trong Phật điện tụng kinh cầu nguyện, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo thì lại càng hoảng sợ, “Tần tiểu thư.”
Trong lòng Tần Tranh hoảng sợ, vừa quay đầu lại thì đã thấy bên người chẳng biết lúc nào đứng cả một người thiếu niên tuấn mỹ mặc áo vải màu xanh nhạt. Tần Tranh nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy trước mắt thiếu niên cười dịu dàng với mình có vài phần quỷ dị nhìn quen mắt, nhưng nàng càng khẳng định chính mình không nhận ra thiếu niên này, “Không biết công tử là người nào, tại sao lại ở chỗ này?” Tần Tranh đứng người lên, cảnh giác chằm chằm vào thiếu niên ở trước mắt, một bên bất động thanh sắc một bên lùi vài bước. Diệp Ly nhìn ở trong mắt, trong lòng cười nhạt một tiếng làm như không biết. Nhếch vạt áo lên quỳ gối trên bồ đoàn trước tượng Phật học Tần Tranh trước khi bộ dáng cầu nguyện. Quay đầu lại nhìn Tần Tranh đang nhìn mình liếc cười nói: “Tới nơi này đương nhiên là vì cầu phúc rồi. Tần tiểu thư, không cần khẩn trương. Tại hạ cùng với Từ nhị công tử là người quen biết cũ, làm phiền ngươi nói cho Từ nhị công tử một tiếng, tại hạ họ Sở, Sở Quân duy.” Tần Tranh ngơ ngác một chút, hình như đã hiểu ra cái gì. Thong dong nhẹ gật đầu đối với Diệp Ly nói: “Ta đã biết, ta sẽ thay công tử chuyển lời.”
“Như vậy, đa tạ Tần tiểu thư.” Diệp Ly mỉm cười nói.
Diệp Ly ngồi hậu điện ở Phật đường nghỉ ngơi, nơi này là một chỗ Phật đường ở Tịnh Linh tự ít có người tới, vị trí vắng vẻ cung phụng thần Phật cũng không phải thập phần hiển hách, bởi vậy ngoại trừ tiểu sa di vẩy nước quét nhà bình thường rất ít có người tới đây.
“Ly nhi?”
Diệp Ly mở to mắt đứng dậy, thì nhìn thấy Từ Hồng Ngạn và Từ Thanh Trạch đứng tại cửa ra vào, cau mày nhìn xem nàng. Diệp Ly tươi sáng cười cười, “Cậu, nhị ca, không nhận ra cháu rồi hả?” Từ Hồng Ngạn đánh giá nàng cả buổi, mới lắc đầu nói: ” Nha đầu kia, nếu ở bên ngoài đụng phải thì ta thật không nhận ra đến.” Từ Thanh Trạch lãnh đạm khuôn mặt cũng nhiều thêm vài phần tình cảm ấm áp so với lúc bình thường, im ắng nhẹ gật đầu biểu thị hắn cũng không nhận ra được. Diệp Ly áy náy cười nói: “Cháu nhìn thấy hình như cậu đang nói chuyện cùng với phương trượng chủ trì, Ly nhi không thể đi qua đành phải mời cữu cữu và nhị ca tới đây.”
Ba người ngồi xuống, Từ Hồng Ngạn nhìn xem nàng một thân nam trang cách ăn mặc nhíu mày quát lên: “Cháu nha đầu kia, đã thoát hiểm tại sao không trở về vương phủ? Nếu không phải là Vương gia phái người đưa tin nói cháu không có việc gì rồi, lại gửi thư về Vân Châu. Cháu muốn ông ngoại sốt ruột?”
Nhìn xem bộ dáng cậu sốt ruột phát hỏa, trong lòng Diệp Ly rất áy náy, nháy mắt con ngươi tội nghiệp nhìn ông nói: “Cậu, Ly nhi biết sai rồi. Nhưng là. . . Hiện tại Ly nhi trở về cũng không có ích gì. Một lần không thành đương nhiên bọn hắn còn có thể có tính toán lần nữa, còn không bằng như bây giờ. Cháu ở trong tối bọn hắn ở ngoài sáng, xem ai tính toán ai.”
Từ Hồng Ngạn trừng nàng, nói: “Cháu định tính thế nào, hiện tại phố phường đều truyền lưu Định Vương khắc vợ rồi.”
Diệp Ly cười nói: “Vậy cũng không có gì không tốt, cho dù cháu mất thì Mặc Tu Nghiêu cũng không lấy được người khác.”
Từ Thanh Trạch yên tĩnh ngồi ở một bên nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, nhíu nhíu mày nhìn xem Diệp Ly hỏi: “Ly nhi có ý định gì khác?” Định Quốc Vương phi không có khả năng thời gian dài nữ giả nam trang lưu ở kinh thành, nếu tiếp xúc nhiều với bọn họ thì cuối cùng có một ngày sẽ bị người phát hiện đấy. Diệp Ly thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nhìn xem cậu và biểu ca nói: “Cháu chuẩn bị đi Nam Cương.”
“Càn quấy!” Từ Hồng Ngạn nổi giận quát nói.
“Cậu. . .” Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn Từ Hồng Ngạn, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu Từ Thanh Trạch thay chính mình nói chuyện. Đáng tiếc Từ Thanh Trạch đồng dạng cũng cau mày dùng ánh mắt không đồng ý nhìn nàng. Từ Hồng Ngạn khua tay nói: “Cái gì cũng đừng nói, cháu không muốn ở kinh thành thì đi Vân Châu. Vừa vặn cũng đã rất nhiều năm cháu chưa thấy qua ông ngoại cháu rồi.”
“Cậu. . . cháu là Định Quốc Vương phi, làm sao có thể bởi vì không kiên nhẫn với chuyện ứng phó người ở kinh thành mà bỏ chạy? Mặc Tu Nghiêu lấy cháu cũng quá thiệt thòi rồi.” Diệp Ly cười nói. Từ Hồng Ngạn mắt lé xem nàng, thản nhiên nói: “Cháu muốn đi Nam Cương làm chuyện gì? mọi người trong Định Quốc Vương phủ đều là tửu lang phạn đại *(chỉ ăn và uống không chịu làm việc, mỉa mai người không có năng lực) sao, lại để cháu một Vương phi tự mình đi địa phương xa như vậy? Cháu đừng nói với ta, hãy giải thích với ông ngoại cháu cùng với cậu cả kìa.”
“Cậu. . .” Diệp Ly nhìn trang phục của mình, thật sự không tốt làm tư thái làm nũng của nữ nhi gia, đành phải vẻ mặt người vô tội nhìn qua cậu, “Đại ca cũng tại nơi đó, cậu không cần lo lắng an nguy của cháu.”
“Định Vương biết rõ ý định của cháu không?” Từ Hồng Ngạn hỏi.
Diệp Ly có chút chột dạ, nàng còn không có gặp mặt Mặc Tu Nghiêu đây này.
“Ly nhi đi Nam Cương muốn làm gì?” Từ Thanh Trạch nhìn xem Diệp Ly nói trúng tim đen mà hỏi.
Diệp Ly oán trách liếc xéo hắn, vẫn thành thành thật thật đáp: “Hiện tại thế cục Nam Cương be bét như kinh thành, cháu lo lắng đại ca ở Nam Cương một mình. Vừa vặn hiện ở kinh thành tạm thời cũng không cần cháu lộ diện, cháu muốn đi Nam Cương nhìn xem.” Từ Hồng Ngạn cau mày nói: “Đại ca cháu làm việc có chừng mực, thì sẽ liệu sức mà làm. Cháu một đứa con gái đi có thể hỗ trợ cái gì? Về phần kinh thành. . . Định Vương ý định lợi dụng chuyện cháu mất tích làm cho Hoàng Thượng và Thái Hậu đánh nhau?”
“Bọn hắn vốn đã đấu đến sức đầu mẻ trán, nhưng bọn hắn không nên kéo Định Quốc Vương phủ vào.” Diệp Ly nhíu mày nói: “Định Quốc Vương phủ không có khả năng vĩnh viễn chờ bị người tính toán, cậu nhất định cũng biết tại sao đại ca phải đi Nam Cương. Nếu như Nam Cương bất ổn, toàn bộ Đại Sở cũng có thể lâm vào bên trong chiến hỏa. Ly nhi đã gả vào Định Quốc Vương phủ rồi, lập trường của Định Quốc Vương phủ cũng là lập trường của Ly nhi. Cháu không có khả năng như phu nhân khác ngồi ở khuê phòng cái gì đều không để ý, mà người khác cũng sẽ không cho cháu cơ hội này, không phải sao?” Từ Hồng Ngạn cau mày nói: “Cháu quản lý tốt chuyện của vương phủ, để cho Định Vương không có nỗi lo về sau cũng đã hết trách nhiệm của một vương phi rồi.”
“Đã làm phu thê, đương nhiên cùng chung hoạn nạn. Người Vương gia không tiện căn bản không thể đi xa, chuyện hắn không thể làm thì cháu làm thay hắn, có gì không thể?” Diệp Ly kiên định mà nói. Diệp Ly ngẫu nhiên nhớ tới Mặc Tu Nghiêu mà nói trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an, vạn nhất thế cục Nam Cương không khống chế được thậm chí phát triển đến thế cục bọn họ đã đoán trước, Mặc Tu Nghiêu ắt phải không để ý thân thể tự mình lãnh binh xuất chinh. Diệp Ly không thể cảm tưởng bằng thân thể Mặc Tu Nghiêu như vậy nếu quả thật xuất chinh lời mà nói…, hắn còn có … mệnh trở về hay không. Còn có Từ Thanh Trần, Thanh Trần công tử tài trí vô song. Nhưng là Từ gia cho dù là đại tộc trăm năm nhưng là tại phương diện hộ vệ là tuyệt đối không cách nào so được với cao thủ nhiều như mây của hoàng thất vương phủ. Mà Diệp Ly biết rất rõ, Từ Thanh Trần chắc chắn 100% là công tử văn nhược không biết một tí võ công nào.
Diệp Ly chăm chú nhìn Từ Hồng Ngạn nói: “Cậu, Ly nhi đảm bảo tuyệt đối sẽ không dùng thân mạo hiểm.”
Nhìn xem thần sắc kiên định của cháu ngoại nữ, Từ Hồng Ngạn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Ly nhi, cháu là nữ nhi gia. Không cần ôm cái trách nhiệm gì về người mình. Vô luận là đại ca cháu hay là Định Vương, chuyện của bọn hắn cũng không phải trách nhiệm của cháu.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Cháu biết rõ, nếu như Ly nhi cái gì đều không hiểu, cái gì cũng không biết, đương nhiên an tâm ở lại địa phương an toàn lại để cho người bảo hộ. Nhưng mà cháu có thể giúp đỡ một ít, vì cái gì còn muốn Đại ca lẻ loi một mình đi mạo hiểm đây này. Đừng cho là cháu không biết gì,Nhị ca Tam ca còn có Tứ ca Ngũ đệ cũng muốn đi Nam Cương giúp đại ca, chỉ vì không thoát thân ra được mà mà thôi. Hiện tại cháu vừa vặn mượn mất tích ly khai đi giúp đại ca cũng tốt lại để cho ông ngoại và cậu yên tâm đi.”
Từ Hồng Ngạn tức giận trừng mắt nàng, “Yên tâm? Có thể yên tâm sao?”
Diệp Ly nháy mắt, “Cậu, cậu nên thừa nhận cháu lợi hại hơn Tam ca một chút đi. Cữu cữu yên tâm Tam ca đi quân doanh, làm sao lại lo lắng Ly nhi?”
“Nó là nam tử, dập đầu bị thương cũng không có gì. Cháu có thể so sao?” Từ Hồng Ngạn nói, nhưng Diệp Ly nhìn ra một tia dao dộng. Vội vàng gấp rút khuyên nhủ: “Cháu cũng không phải đi một mình, {ám vệ} bên người đều sẽ cùng theo cháu mà. Cậu. . .”
Từ Hồng Ngạn bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Dù sao cháu đã xuất giá rồi, cháu đi hỏi Định Vương. Nếu Định Vương không đồng ý thì cháu nói với ta nói cũng vô dụng.”
“Đa tạ cậu.” Diệp Ly rất vui, tại nàng xem ra thuyết phục cậu khó khăn hơn nhiều so với thuyết phục Mặc Tu Nghiêu.
Từ Hồng Ngạn nhìn khuôn mặt nàng tràn đầy vui sướng thì bất đắc dĩ thở dài, nữ nhi gia quá mức yếu ớt cũng không được, tựa như tiểu muội của ông mẫu thân của Ly nhi. Quá mức kiên cường thông minh càng không được, tựa như cháu ngoại nữ này. Chỉ hi vọng Định Vương có thể bắt nàng ở lại làm cho nàng an phận lưu ở kinh thành hoặc hồi trở lại Vân Châu đi.