Mộ Dao và Liễu Phất Y nhất thời không nói gì, một lúc sau, Liễu Phất Y thì thầm vài câu với Mộ Dao, sau đó nàng xoay người trở về Hoa Chiết.
Đợi nàng đi xa, Liễu Phất Y mới thấp giọng hỏi: “Khi đứa bé đó sinh ra, có dị trạng gì không?”
“……” Ông lão trầm mặc một lát, chậc lưỡi nói: “Khi mới sinh ra, đứa trẻ da trắng như tuyết, lỗ tai rất nhọn, tóc dài che trán, không khóc, trông có vẻ rất cổ quái. Nhưng từ ngày thứ hai, nó bắt đầu giống với những đứa trẻ bình thường.”
“À, đúng rồi.” Ông ta đột nhiên nghĩ tới cái gì, khoa tay miêu tả: “Đứa bé này khi còn nhỏ, tóc dài quá nhanh, chỉ trong một đêm đã dài từ bả vai đến sau eo. Một ngày trước khi rời khỏi Hoa Chiết, mẹ hắn từ ngăn kéo lấy ra một cái kéo to, có vẻ do dự rất lâu, sau đó nắm lấy tóc hắn, cắt ngắn.”
“Kéo như thế nào?”
Ông lão nhớ lại một chút: “Chính là loại kéo mà nông dân cắt cỏ, có điều trên thân kéo có khắc một vầng trăng non.”
“Đoạn Nguyệt Tiễn?” Liễu Phất Y thấp giọng lẩm bẩm, âm thầm kinh ngạc.
Mộ Dao đã trở lại, hỏi: “Triệu công tử rốt cuộc tên là gì?”
“Cái này ta cũng không biết, nhưng có một lần nghe Mộ Dung gọi hắn là “Khinh Hoan”.”
Triệu… Khinh Hoan…
Nhà cao cửa rộng… thành Trường An…
Hồi lâu sau Mộ Dao vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhân vật chính trong câu chuyện này lại là em trai ruột của Triệu thái phi, Triệu Thấm Như… Khinh Y Hầu.
Mọi chuyện trong hôm nay đều khiến nàng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Mẹ đẻ của đứa trẻ gia tộc bắt yêu nhà nàng nhận nuôi lại là một đại yêu quái khó giải quyết.
Đại yêu này còn là Mị nữ… Vậy… liệu có liên quan đến “nàng ta” không, hay là…
Nàng lâm trầm tư sâu sắc. Nếu như Khinh Y Hầu đúng là cha ruột của Mộ Thanh, vậy tấm ngọc bài trong tay hắn từ đâu mà có được… Vì sao cha mẹ lại nói dối rằng nhặt được A Thanh trong hang ổ của yêu quái?
– ———
Hắn nằm mơ, trong mơ vó ngựa lộc cộc xẹt qua cửa sổ, ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau. Trong căn phòng nhỏ hẹp, hắn dựa vào bậu cửa sổ, mong chờ nhìn ra ngoài.
Nơi này không phải tú lâu với rèm lụa đỏ như máu, người xung quanh cũng không nói giọng nhẹ nhàng phía Nam. Thỉnh thoảng có tiếng vó ngựa lướt qua, cuốn tung bụi vàng.
Hắn biết nơi này không phải nhà hắn.
Trên tấm lưng trần gầy guộc có vài vết đỏ chằng chịt, trên cánh tay thượng còn có vết bầm tím, vết thương chồng chất kinh người.
Trong căn phòng chật chội và tối tăm này, sự dịu dàng trìu mến hắn từng có cũng đã tan thành mây khói.
Người phụ nữ ngồi quỳ trên cái đệm phía sau hắn, vẫn còn đang vẽ lông mày trước một chiếc gương cũ nát, đắp lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia một chiếc mặt nạ lộng lẫy, đuôi lông mày xếch lên, như thanh kiếm sắc bén mà họa quốc yêu cơ dựa vào.
Con ngươi đen nhánh phản chiếu bầu trời, chậm rãi chuyển từ xanh thẳm sang ảm đạm.
Cả ngày hắn dựa vào cửa sổ, chờ mong nhìn về phía chút ánh sáng kia, nhưng không biết chính mình đang chờ ai.
Có đôi khi, chỉ là nhìn chim én dưới hiên ngậm bùn xây tổ, còn chưa xây xong đã bị tiểu ăn mày trên đường lấy gậy chọc một cái, thế là tổ sập, mấy quả trứng nhỏ rơi vỡ trên mặt đất, tuyệt vọng chảy ra chất lỏng đặc sệt trong bùn đất.
Chim én vỗ cánh, than khóc trong không trung, bất lực nhìn, nó lại không có nhà để về.
Đám ăn mày tàn nhẫn cười to, quỳ trên đất tranh giành trứng vỡ.
Hắn lui về phía sau, ngón tay đặt trên song cửa sổ cảm thấy ớn lạnh.
Có một cái bóng đổ xuống đỉnh đầu, mùi hương thấp kém trên người nàng theo gió bao phủ lấy hắn. Hắn quay đầu lại, nàng từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe miệng nở nụ cười lãnh đạm: “Đói sao?”
Hắn ngượng ngùng chớp mắt, ôm bụng, mím môi, nói chuyện như muỗi kêu: “Đói.”
“Đói à.” Nàng cười, sau đó chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu hắn xoay lại, bắt hắn nhìn ra phía ngoài, ngón tay lạnh lẽo làm hắn run lập cập: “Thấy không?” Nàng chỉ về phía mấy kẻ ăn mày rách rưới chốc đầu bên ngoài: “Đi đi, đi ăn cùng với bọn chúng.”
Hắn ra sức lui về phía sau, nỗi bất an trong mắt càng ngày càng nặng: “Mẹ…”
“Mẹ không nuôi nổi ngươi.” Nàng kết luận, trên mặt nở nụ cười ác độc: “Ngươi phải tự mình đi kiếm ăn, nếu không kiếm được thì đi trộm, cướp lấy.”
Nàng nhìn hắn, trong đôi mắt màu hạt dẻ có chứa ý cười, như một lời nguyền không thể thoát khỏi: “Nếu một chút bản lĩnh này cũng không có…” Đôi môi đỏ xinh đẹp của nàng khẽ mở: “… thì đi tìm chết đi.”
“……” Hắn run rẩy, vào giây phút nàng xoay người rời đi, hắn hoảng loạn ôm lấy chân nàng, như là người chết đuối bắt được cơ hội sống sót cuối cùng.
“Mẹ…” Hắn cầu xin như một con thú nhỏ sợ hãi: “Con nghe lời, con nghe lời…”
Đừng vứt bỏ con có được không…
Nàng đột nhiên quay đầu lại, mười ngón tay sơn đỏ bóp chặt chiếc cổ nhỏ bé của hắn, trực tiếp đè hắn lên khung cửa sổ lùn cũ nát, cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trong mắt nàng dâng trào hận ý: “Nếu không phải vì ngươi, ta làm sao đến nỗi rơi vào hoàn cảnh này?”
Hắn hơi hé miệng, không phát ra âm thanh, nàng buông lỏng tay, hắn dựa vào cửa sổ trượt xuống đất, bắt đầu ho khan, trên chiếc cổ trắng như tuyết có hai vết bóp xanh tím.
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn hắn, ánh mắt như nhìn một chú cún con sắp chết. Nàng thương hại vuốt v e sợi tóc hắn, trong giọng nói vẫn còn sự lạnh lẽo: “Tiểu Sanh Nhi, con phải ngoan. Trước khi gi3t chết hắn tự đi xin cơm ăn, biết chưa?”
“Mẹ sẽ không không cần con. Chờ con giết hắn rồi, mẹ sẽ mang con đi. Con muốn đi đâu thì đi đó, được không?”
Sau khi bình tĩnh lại, nàng lại dịu dàng hứa hẹn.
Trẻ con luôn dễ bị lừa, thậm chí không cần lừa mà chỉ cần nàng cười một cái với hắn giống như trước, cái gì hắn cũng nghe hết.
Hắn cẩn thận ôm một chút chờ mong, vết thương lành đã quên đau, lại đến gần nàng: “Vậy… mẹ đi đâu?”
Nàng yên lặng chỉnh lại cây trâm, khẽ cười: “Mẹ có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Nàng cúi đầu, vuốt v e mặt hắn, sắc nhọn móng tay cọ lên má hắn vài cái: “Tiểu Sanh Nhi có thích đệ đệ muội muội không?”
Tay nàng cực lạnh, như là cục đá áp vào hắn, làm hắn cứng đờ vì lạnh, theo bản năng lắc đầu.
Hắn nghĩ chắc mẹ điên rồi, ở đâu ra đệ đệ muội muội?
Nàng vui vẻ cười: “Ừ, ngoan lắm. Mẹ cũng không thích bọn họ, ai cũng không chạy thoát được.”
– ———
Có người gập chăn làm đôi quấn quanh người hắn, chăn quá dày bởi vậy cái góc vểnh lên, nàng lẩm bẩm vài câu, sau đó xoay người lại dùng cơ thể đè lên.
Nàng cách chăn dùng cả tay lẫn chân ôm hắn, ôm thật chặt như gấu ôm thân cây.
Hắn mở bừng mắt, đúng lúc nhìn nhau với nàng, người trước mặt giật mình, chợt ngượng ngùng buông tay và chân xuống, lăn sang một bên.
Góc chăn lập tức vểnh lên, hắn từ trong chăn vươn tay, duỗi tay kéo, ôm thiếu nữ vào trong lòng. Mặt nàng dán lên ngực hắn, nóng rực.
Sức nóng đó trực tiếp lan tỏa khắp người hắn, máu trong cơ thể hắn cuối cùng cũng vận chuyển bình thường, thoát khỏi cái rét lạnh như trụy động băng.
“Còn lạnh không?” Nàng hỏi.
“……”
“Vừa rồi ngươi cứ run mãi.” Lông mi nàng khẽ động, quét lên làn da trước ngực hắn, kiên trì hỏi một lần nữa: “…… Còn lạnh không?”
Hắn nhắm mắt lại, từng chút một hôn lên gương mặt ấm áp của nàng: “Không lạnh.”
Ánh mặt trời từ đỉnh màn chiếu xuống, mỗi một quầng sáng đều dịu dàng tươi đẹp. Cô gái đi dưới ánh mặt trời, mang theo một cơ thể rực rỡ ấm áp, hào phóng chui vào trong lòng hắn, ôm hắn.
Ấm tới mức như đang nằm mơ.
Tác giả có lời muốn nói:
1.
Diệu Diệu nghĩ chỉ một chút dịu dàng này đối với hắn đã là mật ngọt thêm dầu.
Vậy rốt cuộc trước đây hắn có cuộc sống như thế nào?
2.
“Hôm nay đã được chủ động ôm và hôn.” Mộ Thanh muội cắn bút, hài lòng ghi chú.
3.
Tiểu Sanh Nhi có một đoạn thời gian lang thang trong thành Trường An.