Tô Diễm nhìn thấy trong nháy mắt Từ thừa tướng xám xịt cả mặt, cô giương môi cười một tiếng: “Thừa tướng đại nhân, cảm giác bị người khác đùa giỡn như thế nào nhỉ, có phải là rất đã không?”
Từ thừa tướng xoay người, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Diễm.
“Ngươi cho rằng mật thư ở chỗ ngươi thì bổn tướng không dám làm gì ngươi à?”
“Không phải thì sao?” Thế mà Tô Diễm còn hỏi ngược lại một câu, trên mặt đều là ý cười, nhìn có vẻ như Từ thừa tướng sẽ không làm gì cô.
Đúng là Từ thừa tướng sẽ không lập tức muốn mạng Tô Diễm, nhưng mà lúc nãy không chỉ Tô Diễm uy hiếp ông ta, mà còn làm ông ta bị thương, điều này khiến Từ thừa tướng rất khó chịu.
Ông ta cầm lấy lá thư ở trong tay mà vò nát nó, trầm giọng ra lệnh cho Hắc Ưng.
“Đưa nàng ta đi…”
Mặc dù Từ thừa tướng không nói là muốn đưa Tô Diễm đi đâu, nhưng mà hình như Hắc Ưng đã hiểu rõ tất cả, chớp mắt một cái liền nhẹ gật đầu, chấp tay nói.
“Vâng, thuộc hạ rõ rồi.”
Cùng lúc đó, ở một chỗ tối trong rừng rậm.
“Cô ấy bị lão hồ ly họ Từ mang đi, chúng ta phải xử lý như thế nào, đuổi theo ư?” Có người hỏi.
“Chủ tử không nói gì, vẫn cứ tiếp tục đi theo.” Một người khác trả lời.
“Haiz… chủ tử cũng thật là, không biết để chúng ta đi theo làm cái gì, lại không cho chúng ta giúp cô ấy.”
“Đừng có nói nữa, tâm tư của chủ tử không phải là thứ mà nhóm ám vệ chúng ta có thể suy đoán được.”
Thời gian thoáng một cái liền đến hoàng hôn.
Hoắc Hương đi tới đi lui ở cửa phủ, thỉnh thoảng còn nhìn quanh ở bên ngoài, nhưng mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tô Diễm trở về.
Lúc này, Lý quản gia mới bước tới rồi hỏi.
“Hoắc Hương, ngươi ở đây làm gì vậy? Thất hoàng tử ở bên kia đang làm ầm ỉ kêu đói bụng, nhanh lên đi.” . Truyện Cung Đấu
Hoắc Hương mấp máy môi, nhớ đến bộ dạng nghiêm túc trước khi rời khỏi của Tô Diễm, cuối cùng vẫn không nói chuyện của Tô Diễm cho Lý quản gia nghe.
“Vâng vâng vâng, nô tỳ đi đây.”
Hoắc Hương đang định đi, dường như Lý quản gia lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, gọi Hoắc Hương lại rồi hỏi.
“À đúng rồi, sao ngày hôm nay không nhìn thấy hoàng tử phi đâu vậy?”