Trần Nhân sau khi đạt được mục đích liền phấn khởi đi tới ngồi ăn cơm trưa cùng Phước Thành. Bình thường cả bốn người sẽ cùng ăn trưa nhưng dạo này Tuấn Khải bận nên rất hay cùng Hòa An đánh lẻ trên phòng làm việc ăn trưa. Về chuyện này thì Hòa An luôn giành phần đi mua đồ ăn.
Đây chính là Hòa An muốn bình đẳng trong mối quan hệ này. Không muốn một ai bị lệ thuộc vào ai cả. Là cả hai cùng yêu thương và giúp đỡ nhau. Đối với Tuấn Khải đây là điều khiến anh cực kỳ hài lòng khi ở cạnh Hòa An. Anh cảm nhận được khi ở cạnh nhau tất cả mọi thứ đều được dung hòa một cách hoàn hảo.
Trần Nhân sau một thời gian yêu nhau mới phát hiện ra Phước Thành chính là không hề trẻ con như anh từng cho rằng cậu ta chính là như thế. Từ thái độ làm việc cho đến yêu đương cậu ta đều cực kỳ nghiêm túc. Không phải kiểu bốc đồng hiếm lạ khi mới yêu cùng giới. Mà là một lòng một dạ xây dựng lời hứa của bản thân về đoạn nhân duyên này.
Cơm trưa đang ăn được một nữa thì chuông điện thoại Phước Thành reo. Là một số lạ, chần chừ một chút vẫn là bắt máy.
“Alo.” Phước Thành vừa bắt máy vừa nhìn Trần Nhân.
Bên kia điện thoại đã bắt máy nhưng không nghe tiếng trả lời.
Phước Thành lặp lại. “Alo..” Lúc này thì Trần Nhân cũng ngước lên nhìn nhìn.
“Alo..” Phước Thành kiên nhẫn lập lại thêm một lần nữa. Vẫn không thấy trả lời nên định dập máy. Nhưng chưa kịp làm đã nghe bên kia có âm thanh phát ra.
Là tiếng khóc..
Là một cô gái đang khóc… “Phước Thành…Anh có thể gặp em một chút không?”
“Ai vậy? Ngọc Trân đúng không?”. Phước Thành biểu cảm có chút lạ khi nhắc tới cái tên này. Trần Nhân cũng đã ngưng động tác chăm chú nhìn.
Tiếng cô gái trong điện thoại bắt đầu nức nở thêm. “Đúng…là em…”
“Anh đang đi làm. Có việc gì em nói đi.”
Phước Thành mở loa điện thoại để xuống bàn cho Trần Nhân cùng nghe. Cậu ta có chút bất ngờ vì hành động này của Phước Thành nhưng vẫn tiếp tục im lặng.
“Em bây giờ rất hoảng sợ! Em chỉ có một mình. Anh có thể không? Có thể đến gặp em được không?”
Cô gái càng nói càng khóc nhiều hơn. Ở phía đối diện Trần Nhân chăm chú nhìn biểu cảm của Phước Thành càng nhìn càng chắc chắn cô gái này cùng với Phước Thành không phải là quan hệ bình thường.
“Em đang ở đâu?” Phước Thành mặt lúc này đã đanh lại thành một màu đen!
“Ở nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Giọng cô gái càng ngày càng không nghe rõ.
“Được rồi, em ở yên đó. Tốt nhất là đừng đi đâu. Anh sẽ tới.” Phước Thành tắt điện thoại sau khi nghe được âm thanh cô gái đầu dây bên kia đã đồng ý ở yên.
Trần Nhân đã ngờ ngợ đoán ra được. “Là bạn…của em sao?”
“Bạn gái cũ của em!” Phước Thành nói thẳng. Vừa nghe xong liền nhìn thấy nét mặt không bình thường của Trần Nhân nên cậu tiếp tục nói. “Anh yên tâm. Em chỉ đến mang em ấy trả về cho nhà em ấy. Lòng em bây giờ chỉ có một mình anh. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Em xong sẽ quay về làm việc. Anh báo với trưởng phòng giúp em nhé.”
Trần Nhân giây phút này ngoài im lặng đồng ý ra cũng không biết phải làm gì hơn. Phước Thành cũng không ăn hết bữa ăn mà một mặt lạnh đứng dậy quay đi. Giây phút Trần Nhân thấy lòng nhói lên một nhịp.