Lưu Dụ theo vết tích tìm thấy truy thẳng ra bên ngoài hậu viện, khu vực này cảnh tượng hoang vu, đường đi lối lại khó khăn, vườn tược bị bỏ hoang cỏ dại um tùm.
Tiền thân của Biên Hoang Tập là Hạng thành là một thành trấn hạng trung, cư dân vốn có tới hơn hai mươi vạn, hiện tại dân chúng các tộc còn lại không quá năm vạn người, cộng thêm nhân khẩu lưu động cũng chỉ khoảng sáu bảy vạn, vì vậy đều tập trung quanh bốn đường phố lớn và quanh bến thuyền. Những khu vực còn lại đều yên tĩnh như quỷ vực, tạo thành một điểm đặc sắc nữa của Biên Hoang Tập.
Tới con đường sụt lở ở hậu viện, Lưu Dụ lại phát hiện dấu vết mới ở cách đó trăm bước về phía bên phải, đó là vệt bánh xe và dấu chân ngựa còn chưa bị gió bụi che lấp, rõ ràng trước đó đã có xe ngựa xuất phát từ đây.
Lưu Dụ thầm kêu giảo hoạt, một tên trộm tinh minh lão luyện tuyệt đối không phạm sai sót lớn như vậy, rõ ràng đây là thủ pháp che mắt địch nhân.
Gã lập tức lấy nơi đó làm trung tâm, kiểm tra kỹ càng trong khuôn viên trăm bộ, cuối cùng lại phát hiện dấu tích mới ở một tòa nhà hoang cách đó không xa, đến lúc này tên trộm không cần che giấu gì nữa, cứ thế từ phía sau nhà mà đi.
Lưu Dụ giữ bình tĩnh, nín thở truy theo, thầm nghĩ nếu bắt được tên này, dù có là Thiên vương lão tử cũng phải chém hắn thành từng khúc mới hả tức.
Trên đường phố ánh đèn lửa tối thui, lặng lẽ không người, xa xa khu chợ đêm thì ánh sáng rực rỡ hắt lên bầu trời, hình thành hai vùng minh ám rất kỳ thú.
Kỷ Thiên Thiên gót sen uyển chuyển sóng vai Yến Phi cùng đi, đôi lúc tựa như vô ý đụng vai thơm vào Yến Phi, cảm giác ngọt ngào êm ái khiến tâm tình yên tĩnh của Yến Phi không khỏi có đôi chút gợn sóng.
Cảm thụ làn hương thơm ngát mê người từ thân thể nàng, Biên Hoang Tập đã không còn là Biên Hoang Tập, mà là xứ sở say lòng người nhất trong thiên hạ, tràn đầy viễn tưởng vị lai hy vọng và sinh cơ.
Kỷ Thiên Thiên dịu dàng nói: “Người ta rất muốn cùng anh tâm sự, anh có nguyện ý nghe không?”.
Ý tưởng cuối cùng muốn giải thích sự thật về những chiếc hoa đăng của Yến Phi dưới uy lực của giọng nói êm đềm ấm áp của nàng cuối cùng đã tan biến, Yến Phi nói: “Thiên Thiên có tâm sự gì?”.
Kỷ Thiên Thiên vui mừng liếc nhìn chàng, nhẹ nhàng thốt: “Thiên Thiên thật may mắn, trước đây ở Kiến Khang có nghĩa phụ là tri kỷ, đến Biên Hoang Tập người người đều sợ hãi, lại có Yến lão đại, ông trời quả không bạc đãi Thiên Thiên”.
Yến Phi rất muốn hỏi còn người đã khiến nàng chung tình thì thế nào, đương nhiên hiểu rõ đấy là một câu nói ngu ngốc sẽ làm hỏng hết phong cảnh. Chàng từ rất lâu không có sự tiếp xúc thân mật như thế này với phái nữ, nói đúng ra vẫn hoàn toàn không quen và không hòa nhập, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Kỷ Thiên Thiên tiếp tục nói: “Thiên Thiên thường tưởng tượng ở thời khắc rời khỏi nhân thế, sự việc khiến mình hối hận không phải là việc Thiên Thiên đã từng làm, mà là việc muốn làm nhưng lại không làm được. Anh minh bạch ý tứ của Thiên Thiên chứ?”.
Tâm thần Yến Phi rung động, mấy lời này của Kỷ Thiên Thiên biểu lộ rất rõ ràng tính cách dám nghĩ dám làm của nàng. Lần này đến Biên Hoang Tập là một minh chứng cụ thể, nhẹ thở dài nói: “Coi vậy thì ta trước khi lâm tử sẽ phải hối hận đến chết! Bởi vì ta là một tên đại lười, chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn sống hết sức đơn giản, không muốn vai mang gánh nặng sống nốt những ngày còn lại”.
Kỷ Thiên Thiên nói liến thoắng: “Thiên Thiên thật cảm thấy vinh hạnh, Yến Phi vốn luôn trễ nải không thích làm gì, vậy mà lại tặng Thiên Thiên mười tám cây đèn kéo quân, làm cho đêm đầu tiên của Thiên Thiên ở Biên Hoang Tập tràn đầy sức sống và rạng rỡ ánh đèn! Người ta phải tạ anh thế nào đây?”.
Yến Phi thầm hứa, vĩnh viễn không để Kỷ Thiên Thiên biết chân tướng sự việc, mỉm cười nói: “Nàng chịu công khai ước hẹn với một kẻ thấp kém ngớ ngẩn như ta đã là một lễ tạ lớn nhất rồi. Qua bên này!”.
Nói rồi dẫn nàng qua con đường ngang.
Kỷ Thiên Thiên ngoan ngoãn theo chàng đi, dần dần rời xa vùng sáng từ Dạ Oa Tử chiếu tới.
Yến Phi ngạc nhiên nói: “Không phải Thiên Thiên muốn đến Dạ Oa Tử sao? Vì sao không phản đối gì?”.
Kỷ Thiên Thiên khẽ nhún vai, tươi tỉnh nói: “Ước hẹn là do người ta đề xuất, đến chỗ đó đương nhiên do huynh làm chủ, Yến Phi đưa Thiên Thiên đến chỗ nào thì đấy là nơi hấp dẫn nhất ở Biên Hoang Tập.
Yến Phi cảm thấy trái tim như tan chảy, thiện ý của nàng đủ khiến cho bất kỳ người nào bên cạnh nàng đều cảm thấy mê say như cây cỏ đùa gió xuân, bèn nói: “Ta trước nay không đến Dạ Oa Tử, vì ngại chốn náo nhiệt chen chúc. Ở những đô thành danh tiếng khác, các danh sĩ phong nhã đều thích đặt mỹ danh gì đấy cho bảy tám cảnh đẹp, Biên Hoang Tập của chúng ta cũng có Biên Hoang tứ cảnh, hiện tại ta với nàng sẽ tới một trong số đó, Bình Kiều nguy lập”.
Kỷ Thiên Thiên hớn hở nói: “Cái danh xưng này thật mới lạ, trong đó chữ ‘nguy’ hết sức có hồn, rất hợp với tình thế hung hiểm của Biên Hoang Tập.
Yến Phi cảm khái nói: “Đối với người khác, Biên Hoang Tập chính xác là địa phương nguy hiểm nhất, mỗi ngày đều sống trong cảnh nguy hiểm chực chờ. Nhưng đối với Kỷ Thiên Thiên lại là chuyện khác, vì rằng không ai đủ ác độc nhẫn tâm làm hại nàng”.
Kỷ Thiên Thiên chợt lộ thần sắc ảm đạm, cúi đầu buồn bã nói: “Người ta vừa bị mất trộm hết sạch tài sản, lại còn nói không ai làm hại Thiên Thiên? Yến Phi thì sao? Anh chẳng tiếc gì làm người ta đau lòng đúng không?”.
Một nỗi đắng cay như hồng thủy cuộn dâng trong trái tim chàng, Kỷ Thiên Thiên đề cập đến chuyện mất trộm chỉ để che giấu tâm sự nàng khó quên nổi tình cũ, thần sắc thê lương trong mắt nàng hiện tại cùng với ngày nọ trên thuyền không khác gì nhau.
Kỷ Thiên Thiên đến Biên Hoang Tập, là để quên đi câu chuyện từng phát sinh ở Kiến Khang, xa rời nơi đã khiến nàng thần đoạn hồn tiêu; cùng chàng dạ du Biên Hoang Tập, cũng là muốn mượn sự có mặt của chàng để quên đi kẻ đã khiến nàng tổn thương, không phải thực đã phát sinh tình cảm với chàng, bằng không đã chẳng phải vì nhớ đến người đó mà vô phương khống chế tình cảm.
Những suy tưởng này khiến chàng có cảm giác mọi điều mong ước đều xám xịt, tư vị ái tình suốt đời vô vọng tràn ngập trái tim. Trong chuyện tình cảm nam nữ chàng đã từng lãnh đủ! Lần này tuy không muốn nhưng cũng không tránh khỏi chịu thêm một đả kích nữa.
Cảnh tượng xung quanh ảm đạm, nguyên là họ đã đi vào một ngõ nhỏ hai bên có tường cao che chắn, chỉ chừa lại trên đầu những vì sao sáng rực, cảm giác thật kỳ dị, cơ hồ khó thấy trong trần gian.
Kỷ Thiên Thiên kéo tay Yến Phi, dịu dàng hỏi: Vì sao không trả lời người ta? Cái ngõ nhỏ này thật là đẹp!”.
Ngón tay nàng tựa như ôn hương nhuyễn ngọc nắm cánh tay chàng, cảm giác này thật là kỳ diệu mê hoặc. Nhưng mà Yến Phi lại biết rõ Kỷ Thiên Thiên hiểu rằng mình đã nhìn thấy tâm sự của nàng, cho nên mới làm vậy để đền bù, an ủi chàng.
Chàng bất giác theo cảm tính định đẩy tay nàng ra, nhưng làm sao có thể nhẫn tâm làm nàng tổn thương? đành gượng cười nói: “Sự thực ta đã dùng hành động trả lời câu hỏi của nàng rồi”.
Kỷ Thiên Thiên lại một lần nữa cúi đầu không nói.
Xuyên qua ngõ hẹp, tầm mắt bỗng nhiên mở ra mênh mang, xuất hiện một cái hồ nhỏ, mặt nước đầy những cánh bèo bồng bềnh, những trang viên xung quanh bờ hồ không phải bị bỏ phế, mà chính là đã phải trải qua hỏa kiếp nhân họa mới thành ra cảnh tường xiêu ngói đổ, cỏ hoang um tùm, một cây cầu tàn phế thương tích đầy mình vươn ra trên mặt hồ, dáng vẻ xập xệ của nó khiến người ta nghi ngờ liệu nó có thể có thể để ai lên đó được không.
Ở cái góc xa xôi ánh đèn lửa từ Dạ Oa Tử không chiếu tới này, chỉ có bầu trời đầy sao, không gian hoang vu ám dụ tử vong và hủy diệt. Những bông sen trắng nổi bật trên nền xanh biếc của những cánh bèo, dưới ánh sao đêm lấp lánh, tràn ngập sức sống, đối nghịch với cảnh tượng thê lương xung quanh, giới hạn giữa cuộc sống và cái chết thật mơ hồ khó phân.
Cây cầu tàn phế giống như chết đi sống lại rồi lại chết đi, tạo thành phương tiện duy nhất thông sang bờ bên kia xa vời vợi.
Kỷ Thiên Thiên “a” lên một tiếng, buông tay Yến Phi, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ thuần khiết, cặp mắt mở trừng trừng, không tin nổi dị cảnh trước mắt.
Từ ngõ hẹp tối tăm đi ra, chợt thấy mở ra bầu trời sao đẹp đẽ mênh mang, quả thực khiến người ta phải bật kêu lên.
Thời khắc ngọc thủ của Kỷ Thiên Thiên rời khỏi cánh tay mình, Yến Phi bất giác có cảm giác mất mát, đành ngầm tự nguyền rủa mình thật chẳng ra sao, lại đi sinh ra uất ức không đâu, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Không cần đợi chàng đưa đường, Kỷ Thiên Thiên đi thẳng lên cây cầu gãy, tựa như quên hết những chuyện vừa rồi, rối rít nói: “Chúng ta lên trên cầu ngồi có được không? Chắc chắn cảm giác sẽ rất dễ chịu”.
Lưu Dụ núp dưới mái một tòa phế trạch nằm ở góc tây bắc Biên Hoang Tập, quan sát tòa nhà hoang khác bên cạnh, tòa nhà này gồm có ba lớp, hai bên có hai cái giếng lớn, đèn lửa tối thui, không một bóng người.
Lưu Dụ có thể khẳng định kẻ trộm đã mang vàng giấu vào trong, bởi vì sau khi đối phương vào trong rồi đi ra, các vết tích đã biến thành mờ nhạt đến mức không thể nhìn thấy nữa, nếu không phải là vết chân trên mặt đất lộ ra sơ hở, gã lại không sẵn định kiến, khi đó nhất định không phát giác được.
Với tính cách trầm ổn của Lưu Dụ cũng phải rất lấy làm tự hào. Có thể truy tung đến chỗ này, coi thì dễ, sự thực đó là thành quả của việc rèn luyện trăm ngàn gian khó mới có.
Đối phương không phải chỉ có một mình, mà là hành động có tổ chức, ít nhất ngoài tên trộm ra, còn có người đánh xe ngựa thực hiện việc dương đông kích tây, để đánh lạc hướng người đuổi theo.
Nơi này hoặc giả chỉ có tác dụng giấu giếm tang vật, còn có thể là sào huyệt tạm thời của đối phương, bất luận là tình huống nào, địch nhân cũng có thể tùy lúc trở lại, cho nên gã cần phải tìm ngay được số vàng, đến lúc đó muốn đánh muốn chạy là tùy tình hình.
Lưu Dụ vọt mình bay lên, lao vào tòa nhà hoang nọ.
Yến Phi ngơ ngẩn ngắm những cánh bèo man mác trôi dưới cầu, trong lòng hoang mang, đối với thế giới hư ảo mà không thực, dường như một cảm giác mộng ảo rất rõ ràng lại xuất hiện lan tỏa ra từ trong ký ức. Nỗi nhớ mẫu thân, hồi ức về cuộc sống thuở thiếu thời giao kết với nhau thành quá khứ không thể nào quên của chàng! Đã giống như xa không thể tới, lại tựa hồ gần ngay trước mắt, như đây như đó, khiến người ta sinh ra cảm giác đau đớn bâng khuâng mà bất lực.
Kỷ Thiên Thiên ngồi rất thoải mái trên mép cây cầu gãy, hai chân buông thõng, tâm hồn hoàn toàn hòa nhập vào cảnh hoang tàn lạnh lẽo mà mỹ lệ, từ khu vực đổ nát văng vẳng tiếng ve sầu kêu than. Nàng cũng có cảm nhận như Yến Phi, toàn bộ quá khứ tựa như ở ngay trước mắt, nhưng không khác nào ở xa ngàn dặm.
“Ta sẽ không hối hận những chuyện đã làm, chỉ hối hận những chuyện muốn làm mà không làm”.
Câu nói của Kỷ Thiên Thiên vẫn vang bên tai, lúc này đối với Kỷ Thiên Thiên tâm tình chàng đã trở nên đạm bạc, những đốm lửa tình vừa ngún cháy đã ngập trong nước lạnh, nhưng một ngày nào đó liệu chàng có hối hận đã không tận lực tranh đoạt trái tim nàng hay không?
Thanh âm ngọt ngào của Kỷ Thiên Thiên lại vang lên: “Đừng đứng đó như một tên ngốc nữa có được không? Tới ngồi cạnh người ta đi!”.
Nàng càng quyến rũ hơn, Yến Phi càng cảm nhận rõ nỗi đau đớn mất mát, chàng đối với chuyện ái tình nam nữ vốn như chim sợ làn cây cong, dù rằng không có tình yêu đất trời hôn ám không còn sinh thú, chí ít cũng khiến chàng cảm thấy an toàn hơn cho cuộc sống bình dị của mình.
Kỷ Thiên Thiên chợt nhảy dậy, nắm lấy cánh tay chàng, kéo chàng ngồi xuống, giận nói: “Tiểu quỷ đáng chết này! Anh làm người ta giận đấy!”.
Yến Phi quay sang nhìn nàng, cảm thấy tư vị mê người truyền qua bàn tay Kỷ Thiên Thiên, nhìn thẳng vào đôi mắt mỹ lệ đa đoan của nàng, cười khổ: “Thiên Thiên à! Tình cảm của nàng với người đó đã bắt rễ sâu đậm, không dễ gì dứt bỏ, nàng không quên được y!”. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Kỷ Thiên Thiên buông tay chàng: “Không! Ta không quên y chỉ vì ta hận y!”.
Yến Phi cảm thấy cay đắng trong lòng, chàng đã nhìn thấy ánh lệ trong mắt Kỷ Thiên Thiên khi nàng cúi đầu xuống. Nàng vì đặt tình cảm sai lầm, ái tình càng sâu đậm, dứt bỏ nó càng thêm đau khổ.
Kỷ Thiên Thiên ghé sát tai chàng nói: “Yến Phi! Anh cũng làm Thiên Thiên đau lòng giống như y sao?”.
Yến Phi giật nảy mình, trời ơi! Đối mặt với giai nhân này, chàng biết làm sao mới phải đây? Chỉ cần một câu nói quyết tuyệt, chàng có thể kết thúc mối quan hệ nam nữ chỉ vừa mới bắt đầu với nàng, nhưng chàng có đủ nhẫn tâm làm tổn thương nàng như vậy không?