Đây là lần trước mắt thấy Dương Khánh đại chiến Lư Ngọc, Diêm Tu nói cho hắn biết.
Yêu đan và âm đan có thể luyện chế thành pháp bảo, cũng là nguồn gốc của uy lực trong pháp bảo. Nhưng dù sao pháp bảo cũng là pháp bảo, không thể tự tu luyện, sau mỗi một lần sử dụng, năng lượng ẩn chứa trong đó sẽ giảm bớt một ít, sử dụng càng nhiều, năng lượng tiêu hao càng lợi hại, tự nhiên cần năng lượng bổ sung.
Vì vậy các loại yêu đan cấp thấp đã trở thành nguồn bổ sung năng lượng tốt nhất cho pháp bảo, có thị trường tự nhiên cũng có giá trị, đổi bằng tiền hay là đổi bằng Nguyện Lực Châu đều được.
Diêm Tu sợ hết hồn hết vía nói:
– Động chủ, ngươi nói mưu đường ra khác không phải là muốn đến Tinh Tú Hải đi săn chứ?
– Ha ha, ta chỉ thuận miệng nói, lão không cần khẩn trương, ta chỉ đùa thôi.
Miêu Nghị cười ha hả nói cho qua chuyện.
Sau khi cho Diêm Tu lui ra, hắn lại chắp tay sau lưng tiến vào tĩnh thất tu luyện của mình tra xét.
Đây là một không gian dưới đất, địa phương không nhỏ, nền và tường được lát bằng những khối đá thật dày, chiếu sáng bằng đèn dầu đồng, ánh sáng thích hợp.
Trước mặt một ngọn tháp đá dùng để tĩnh tu tĩnh tọa còn có ba hồ tắm lớn bằng ngọc thạch, có thú đá phun nước, một hồ dẫn nước suối thường, một hồ dẫn suối nước nóng, hai hồ này lại dẫn sang hồ thứ ba, điều hòa thành hồ nước có nhiệt độ thích hợp, là địa phương tốt để tắm rửa.
Miêu Nghị cỡi hết y phục nhảy xuống hồ, thoải mái rên hừ hừ.
Sáng sớm hôm sau, hắn dẫn đám thuộc hạ Đông Lai động đi ra sơn môn, kiểm tra xem công việc sửa chữa lại cổng chào.
Miêu Nghị vừa thấy đã tỏ vẻ hài lòng, tối hôm qua ở trong tĩnh thất cũng loáng thoáng nghe được tiếng búa đục đá choang choang suốt đêm. Sáu tên tu sĩ liên thủ thi công một đêm, tạo nên cổng chào quả nhiên không phải tầm thường.
Có bốn cột chính, ba cửa vào, cửa vào chính cao gần ba trượng, điêu khắc phi cầm tẩu thú trông rất sống động giữa những đám mây lành. Trên là ba chữ to Đông Lai động bắt mắt, hai bên trái phải ở dưới có hai pho tượng đá long chầu hổ phục trấn thủ.
Toàn bộ cổng chào sơn môn khí thế phi phàm, cao lớn bắt mắt, Miêu Nghị gật đầu tán thưởng:
– Tốt, tốt lắm, so ra còn khí phái hơn cả cổng chào sơn môn Nam Tuyên phủ, xem ra người của Đông Lai động ta dù không tu hành cũng là thợ tạc tượng giỏi.
Thấy hắn hài lòng, đệ tử Lam Ngọc môn sợ hắn cố ý gây khó khăn thở phào nhẹ nhõm, tối hôm qua bọn họ có thể nói là vắt hết óc vì cổng chào này.
Mọi người nghe lời của động chủ đều cười ha hả, cảm thấy gần gũi với nhau hơn trước không ít.
Ai ngờ Miêu Nghị lại chỉ y phục màu lam của bọn họ:
– Các ngươi mặc y phục như vậy ta thấy không thuận mắt chút nào, người không biết sẽ tưởng rằng Đông Lai động ta là Lam Ngọc môn. Các ngươi trở về Lam Ngọc môn mặc y phục này, ta không có ý kiến gì, nhưng ở Đông Lai động vẫn phải mặc y phục thống nhất màu sắc. Diêm Tu, trở vào thành tìm thợ may, đổi y phục mọi người thành màu đen cho ta!
– Dạ!
Diêm Tu chắp tay lĩnh mệnh.
Đệ tử Lam Ngọc môn ngơ ngác nhìn nhau.
Miêu Nghị bất kể bọn họ vui lòng hay không, chắp tay sau lưng tiếp tục đi vòng quanh cổng chào ngắm nghía.
Trong lúc mọi người đang vây quanh cổng chào chiêm ngưỡng, Diêm Tu đột nhiên chỉ về đường núi phía trước ven hồ nói:
– Động chủ, hẳn là thành chủ Đông Lai thành đã tới.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một đội người ngựa đang đi theo đường núi quanh co ven hồ mà tới, có không ít kiệu, còn có ngựa kéo xe, dường như mang theo không ít đồ tới.
Miêu Nghị bất quá chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, ánh mắt ngược lại nhìn chằm chằm hồ lớn dưới chân núi, nói:
– Diêm Tu, trở về cho người thả một ít tôm cá xuống hồ nuôi.
Diêm Tu lĩnh mệnh, biết chỉ sợ là chuẩn bị vì Hắc Thán, súc sinh kia không giống những long câu khác, thích ăn tôm cá tươi, lại thích nghịch nước. Có hồ nước lớn như vậy ở chỗ này, coi như là chỗ vui đùa cho nó.
– Vương Tử Pháp, an bài một người giữ cửa, sau này sẽ giao sơn môn cho ngươi an bài người canh giữ, nếu còn bị đập nữa ta sẽ hỏi tội ngươi, những người khác trở về đại điện.