Không làm hắn thất vọng, Trưng Trắc đáp lời:
“Nguy cơ của Hồng thôn chính là việc chúng ta đã xuất hiện trước mắt các tộc một cách quá phô trương, dẫn đến sự chú ý của bọn hắn”.
“Thời gian phát triển của chúng ta quá ngắn, nội tình tích lũy chưa được bao nhiêu!”
“Đúng vậy!” Lý Bôn tiếp lời, “chúng ta xuất hiện quá sớm, hơn nữa trận pháp bảo vệ Hồng Lĩnh đã biến mất trong khi chúng ta chưa đủ lực để bảo vệ mình. Ngoài ra Hồng Lĩnh bây giờ lại bắt đầu nội đấu. Nếu mười đại tộc xuất binh. Không riêng gì Hồng thôn, sợ rằng cả Hồng Lĩnh cũng có khả năng bị san bằng”.
Lúc này mọi người mới ý thức được vấn đề, im lặng suy nghĩ.
“Còn nữa, nguy cơ không chỉ đến từ phía ngoài mà còn trong chính chúng ta”, Cao Bá Quát cũng lên tiếng.
Tiếp đó Mai Thúc Loan cũng phát biểu. Bốn người thay phiên nhau nói rõ những nguy cơ của Hồng thôn cho mọi người, không sai biệt cho lắm với những điều Nguyễn Long suy nghĩ.
“Tốt lắm! Đây đích thực là những điều làm ta trăn trở. Hồng thôn muốn vững mạnh cần phải vượt qua những nguy cơ này, các ngươi có đối sách nào hay không?”
Mọi người im lặng nhìn nhau, cùng vò đầu bức tóc. Bốn người Trưng Trắc cũng đăm chiêu suy nghĩ.
Nguyễn Long vẫn bình tĩnh chờ đợi, qua một hồi lâu thấy không ai lên tiếng, hắn đành gợi ý.
“Việc gì cũng cần có trình tự trước sau, không thể giải quyết một lúc tất cả mọi việc, theo các ngươi, việc nào cần thiết và có thể xử lý trước hết?”
“Ta thấy trước hết cần ổn định liên minh Hồng Lĩnh, tìm cách giảng hoà cùng họ, kéo dài thời gian khai chiến!” Lý Bôn lập tức lên tiếng.
“Tại sao phải giảng hoà? Ta lại thấy cứ trước mắt dùng thế lôi đình chinh phạt bọn chúng, để Hồng Lĩnh hoàn toàn thống nhất, giúp chúng ta ngang hàng với các đại tộc. Lúc đó hãy kéo dài thời gian xây dựng lực lượng, chờ ngày ổn định lại khai chiến với các đại tộc.”
“Chiến tranh nào không có tổn thất. Giả sử có thể dễ dàng đánh bại Hồng Lĩnh, lực lượng chúng ta cũng sẽ suy yếu nhất định. Làm thế nào để đứng yên trước các đại tộc đang chỉa mũi nhọn vào Hồng thôn?”
“Xin hỏi ngược lại, làm thế nào để giảng hoà, kéo dài thời gian đối với Hồng Lĩnh. Chưa kể nếu chúng ta chủ động rút lui, bọn chúng sẽ coi chúng ta yếu ớt sợ hãi. Đến lúc đó lại xua quân xâm lấn thì sao?”
Hai lập trường một hoà một chiến tranh luận khá gay gắt. Những người trong cuộc họp cũng bắt đầu chia ra làm hai trận doanh rõ rệt. Nguyễn Long im lặng lắng nghe để bọn họ tự do lên tiếng.
“Thủ lĩnh, theo ngươi thì phải làm thế nào?”
Một lúc lâu sau, khi bầu không khí đã dần trở nên căng thẳng, bỗng dưng Cao Bá Quát đẩy vấn đề lại cho Nguyễn Long.
Mọi người an tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn về Nguyễn Long.
“Bình loạn trong, phá giặc ngoài!”
Nguyễn Long nói ngắn gọn.
Mọi người ồ lên, tiếng ồn ào cũng lớn dần.
“Bình loạn trong là như thế nào? Hồng thôn chúng ta dù có tranh đấu nhưng cũng không đến mức gọi là nội loạn?” Vẫn là Cao Bá Quát bám riết Nguyễn Long không tha.
“Hôm nay ta tụ họp các ngươi lại đây để các ngươi ý thức được những nguy cơ của Hồng thôn. Nhưng quan trọng hơn là ta sẽ thay đổi cơ cấu quản lý của Hồng thôn”.
“Trước kia chúng ta có ít người, việc quản lý không quá phức tạp. Nhưng giờ đây cách quản lý cũ đã không còn phù hợp. Thứ ta gọi là bình nội loạn chính là nói về điều này.”
“Thủ lĩnh, như vậy vấn đề liên minh Hồng Lĩnh phải làm như thế nào? Ta thiết nghĩ đó mới là điều cấp thiết hiện nay chứ không phải việc xử lý nội bộ!”
“Chiến tranh có đôi lúc không cần phải đánh nhau. Vừa hoà nhưng cũng có thể vừa chiến. Đây mới là nghệ thuật”
Mọi người kinh ngạc không hiểu ra sao. Làm gì có chuyện vừa hoà vừa chiến. Nguyễn Long khoát tay:
“Không cần nôn nóng, mọi việc cần xử lý theo trình tự, các ngươi cần phải có sự lãnh tĩnh. Đây là bản cơ cấu Hồng thôn mới mà ta đã soạn, các ngươi xem qua, có ý kiến gì cứ phát biểu”.
Nguyễn Long vỗ tay ba cái, một đám thiếu niên cầm trên tay những cuộn thẻ tre đc nối lại đem đến cho những người trong cuộc họp. Có đến mười mấy cuộn được đưa lên, nội dung của chúng hoàn toàn giống nhau. Nét mực cũng chưa khô hẳn.
Trước khi bắt đầu cuộc họp, Nguyễn Long đã cho bọn chúng sao chép ra. Thời gian bọn họ tranh luận nảy giờ cũng chính để chờ bọn chúng hoàn thành.
Hai người ngồi cạnh nhau cùng xem một cuộn. Bọn họ có người nhăn mặt suy nghĩ, có người chăm chú đọc, có người vẻ mặt thích thú, cũng có người lắc đầu không đồng tình. Nói chung đủ mọi biểu cảm xuất hiện.