Mèo rất dễ bị dọa sợ, cho nên thay vì cưỡng ép bắt giữ thì cô ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Cake: “Cake, lại đây.”
Tất nhiên là Cake không nhúc nhích, nhưng mục đích của Hình U đã đạt được, chí ít thì nó sẽ không cảm thấy “nguy hiểm” mà chạy lung tung vào lúc này.
Đợi một lúc, Hình U mới từ từ tiến đến gần: “Nhóc con, ướt nhẹp như thế không xinh đâu.”
Cake nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt mèo tròn xoe, rồi lại nghiêng đầu về phía tủ, móng vuốt khều khều vào khe hở.
Hình U đã bước đến bên cạnh chân nó.
Ngay khi cô cúi xuống đưa tay ra, Cake liền rút móng vuốt trở về, chạy từ đầu này sang đầu kia bức tường với tốc độ cực nhanh, Hình U hít sâu một hơi, cô cố định tầm nhìn, hình như có thứ gì đó nằm cạnh ngăn tủ.
Cô cúi xuống nhặt tờ giấy lên, nào ngờ mở ra lại là…
Ảnh chụp của cô!
Cô gái trong ảnh mặc lễ phục màu vàng xinh đẹp, theo như cô nhớ, hình như là trang phục được thiết kế riêng mà cô đã mặc cho buổi biểu diễn cuối cùng trước khi về nước vào năm ngoái.
Nhưng sao lại ở đây?
Hình U chắc chắn đây không phải là ảnh chụp mà mình mang đến, cũng không phải là dì Thu, vậy chỉ còn một đáp án duy nhất – Minh Trầm.
Minh Trầm in ảnh của cô? Sau đó bị Cake “trộm” mất?
Nhưng, đây lại là chuyện khi nào?
Hình U cất ảnh chụp vào rồi đi về phía Cake một lần nữa, lần này cô không để Cake chạy thoát, bắt nó về tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Sau khi Cake tắm rửa sạch sẽ thì tự đi đến trước gương, bộ lông xinh đẹp lắc lư, ngắm nhìn vẻ đẹp của chính mình. Hình U thay bộ quần áo bị dính nước, lấy iPad dò tìm thời gian tương ứng với bức ảnh, sự việc quả thật xảy ra vào tháng 4 năm ngoái.
Minh Trầm giữ ảnh chụp của cô thì chẳng có gì đáng nói, nhưng bức ảnh lại nằm dưới ngăn tủ trong phòng Mèo… Rốt cuộc là do Cake “trộm” bức ảnh từ tay Minh Trầm, hay là Minh Trầm cầm bức ảnh đến phòng Mèo để cho Cake xem?
Lý do thứ hai nghe có vẻ kỳ quặc, chẳng thà nói rằng Minh Trầm cho Cake xem ảnh của cô.
Phải rồi!
Một tia sáng lóe lên trong đầu Hình U.
Cake bài xích tất cả người lạ, duy chỉ nhìn thấy cô là không có phản ứng, có khi nào còn có một khả năng, là Cake cũng không lạ lẫm gì với cô?
Thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin nổi.
Trong bữa tối, Hình U vờ như vô tình nhắc đến chuyện ban ngày: “Hôm nay dì Thu đưa Cake đi tắm, nhưng nó suýt cào nhân viên cửa hàng bị thương, sau đó thì dì Thu đưa nó về, vẫn là em tắm cho nó.”
Từ đầu đến giờ Minh Trầm không có phản ứng, nhưng khi nghe được câu cuối cùng thì lập tức nhíu mày: “Em tắm cho nó?”
Hình U: “…”
Trọng tâm chú ý này có phải không đúng rồi không?
Cô tiếp tục: “Ban đầu em cũng không biết liệu mình có làm được không, nhưng hình như Cake không quậy quọ khi nhìn thấy em, thậm chí còn rất phối hợp.”
Tất nhiên, là cô buộc Cake phối hợp.
Cuối cùng, Hình U cố tình chuyển chủ đề sang vấn đề chính: “Có phải em với Cake rất có duyên không anh?”
Minh Trầm múc một bát canh, vừa lắng nghe vừa gật đầu: “Ừ, có duyên.”
Hình U đã ăn no, cô đặt bát đũa xuống: “Anh nói xem, có phải trước kia em và Cake đã gặp nhau rồi không? Em nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em nó cũng không tỏ ra xa lạ.”
Động tác cầm muỗng của Minh Trầm hơi khựng lại, giống như không hài lòng với việc cô yêu thích mèo như vậy, bình giấm chua tỏa ra vị chua mà chẳng cần phân biệt đối tượng: “Chắc gặp trong mơ?”
Hình U thuận thế nói: “Em mơ thấy nó trộm ảnh của em.”
Minh Trầm đột nhiên ngẩng đầu: “?”
Hình U đưa tay ra, giống như đang làm ảo thuật mà cho Minh Trầm xem bức ảnh đã mất từ lâu: “Anh nhìn đi, chính là ảnh này.”
Minh Trầm kinh ngạc nhíu mày: “Sao lại ở chỗ của em?”
“Cake đưa cho em.” Cô không nói dối, đây là thứ mà Cake “tặng” cho cô bằng cách dùng móng vuốt lôi ra khỏi gầm tủ.
Hình U cầm bức ảnh huơ huơ trước mặt anh: “Cho nên, anh có thể nói cho em biết rốt cuộc là tại sao không?”
Bằng chứng bày ra ở trước mắt, Minh Trầm duỗi cánh tay dài của mình ra, cướp lấy bức ảnh từ tay cô: “Không phải em không đoán được.”
Về việc anh cho Cake xem bức ảnh của Hình U.
Hai năm đó bận rộn với công việc, lần nào về nhà Cake cũng chủ động nhào lên, chỉ khi nhìn thấy nhóc con đơn thuần này mới có cảm giác thả lỏng đôi chút. Những lúc rảnh rỗi, anh thường xem video của Hình U, sưu tầm và lưu ảnh rồi in thành album, Cake thường xuyên làm bạn đi theo sau mông anh.
Cake bài xích người lạ, vì vậy anh bắt con mèo nhỏ kiêu ngạo đặt lên bàn, để đầu của nó đối diện với máy vi tính: “Ráng nhìn cho kỹ, sau này đừng nhận sai người.”
Dù rằng lúc đó anh cũng không biết khi nào Hình U sẽ trở về, càng không chắc chắn rằng Tiểu Khổng Tước có thu lại bộ lông mà đến bên cạnh anh hay không.
“Hóa ra anh thích em nhiều như vậy.” Hình U đổi vị trí ngồi bên cạnh Minh Trầm, hạnh phúc vòng tay qua cổ anh, hôn lên má anh hai cái.
Nụ hôn phớt qua nào có thể thỏa mãn một người đàn ông tràn trề tinh lực, anh thuận tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ ở bên cạnh, tiếc là hôm nay Hình U mặc váy dài nên chỉ có thể cách nhau bằng lớp vải.
Hình U mân mê bức ảnh dựa vào người anh, Minh Trầm múc canh trong bát bón cho cô, Hình U không ngại dùng chung bộ đồ ăn với anh, cả hai uống chung một bát.
Đôi trẻ tình nồng ý mật, dì Thu chuẩn bị tan làm, tính đi qua xem hai người đã ăn xong chưa, nào ngờ gặp phải cảnh tượng ngọt ngào sến rện như vậy.
“Mình không nhìn thấy gì hết.” Dì Thu rùng mình, nhanh chóng xoay người, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Tan làm thôi, tan làm thôi.”
*
Vài ngày sau, “Lưu luyến thời gian” bắt đầu bấm máy lần thứ hai.
Địa điểm và tuyến thời gian không thay đổi, vẫn là cấp ba, nhưng tình cảm giữa hai người đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Họ cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường, cậu thiếu niên yêu tự do không thích gò bó sẽ cố tình đợi cô gái tan học mỗi ngày, nghịch ngợm gõ vào bàn mỗi khi cô thu dọn sách vở: “Con rùa nó còn nhanh hơn cậu nữa đấy.”
Có đôi khi anh cũng sẽ cố tình nói: “Cho cậu một phút, hết một phút thì mình đi về đó.”
Tuy nhiên, mỗi khi nghe thấy những lời này, cô gái sẽ lười biếng nhấc mí mắt nhìn anh, rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc với tốc độ rùa bò, hoặc là chẳng buồn nhìn lấy một cái mà vẫn duy trì tiết tấu của mình, hoàn toàn không sợ anh uy hiếp.
Hình U không thích chạy ùa ra ngoài hành lang chen chúc với nhiều học sinh vào giờ tan trường, cô thường ở lại sau cùng, mà cậu thiếu niên luôn miệng chê cô chậm chạp sẽ không bao giờ rời đi.
Cậu thiếu niên thường xuyên đeo ba lô trống trơn đến trường, cho đến một ngày, cô gái tò mò giật lấy ba lô của anh, mở ra thì nhìn thấy bên trong toàn là đồ ăn.
Hóa ra, cậu thiếu niên thoạt nhìn cà lơ phất phơ cũng sẽ nhớ kỹ chuẩn bị bánh mì và kẹo ngọt cho cô gái mình thích mỗi ngày.
Theo thời gian, hai trái tim cất giấu tình cảm không ngừng tiến về phía nhau, nụ hôn ngay ngày trưởng thành khiến cho những thứ tình cảm khó lòng kìm nén sắp chui ra khỏi mặt đất.
Rồi một ngày nọ, khi Hình U đến gần, Minh Trầm đã che bản nhạc mà mình đang sáng tác.
Cô tò mò hỏi: “Cậu đang viết gì vậy?”
“Bí mật.” Ming Trầm lấy chồng tài liệu đè lên bản nhạc, “Đợi đến thời điểm thích hợp, cậu sẽ tự nhiên biết.”
Cả hai sẽ tiến hành sáng tác khi có linh cảm, cũng sẽ trao đổi qua lại và đưa ra các gợi ý để người kia sửa đổi, nhưng đây là lần đầu tiên Minh Trầm từ chối cho cô xem.
Tròng mắt Hình U láo liên: “Dù sao cũng sẽ biết, xem sớm hay muộn có gì khác nhau?”
Minh Trầm không bị logic của cô thuyết phục, anh rất lý trí mà xoay người lại: “Ừ, vậy nên cậu cứ xem trễ một chút.”
Tiểu Khổng Tước bĩu môi bất mãn, hất tay anh ra: “Không xem thì không xem, ai thèm quan tâm.”
Hai người đã quá quen với việc cãi vặt, biết cô không tức giận, Minh Trầm liền đổi chủ đề: “Cậu tới đây làm gì vậy?”
Hình U nhéo nhéo ngón tay: “Đi dạo vài vòng ấy mà.”
Minh Trầm không tin.
Đi dạo đến phòng của anh? Thậm chí còn không có ý định rời đi, rõ ràng là trong lòng có chuyện muốn nói.
Anh gõ ngón tay lên bàn: “Có chuyện gì thì cứ nói.”
Hình U mím môi một hồi, sau đó nghiêng đầu hỏi anh: “Chuyện ra nước ngoài du học, cậu đã xác định chưa?”
Minh Trầm: “Chưa.”
Cô mở miệng: “Vậy cậu đi đâu?”
Minh Trầm không có mục đích, chỉ nói: “Cậu đi đâu, mình sẽ điền theo cậu.”
Thật ra, điều anh thật sự muốn bày tỏ chính là, cậu đi đến đâu thì mình sẽ theo đến đó.
Cứ như vậy, hai người ước hẹn tham gia kỳ thi đánh giá cùng một Học viện, sau khi Hình U đi khỏi, Minh Trầm cầm lấy bản nhạc bị chồng tài liệu ép bằng phẳng, bên trên chứa đầy lời bài hát, nhưng vẫn còn một phần chưa hoàn thành.
Ý nghĩa của lời bài hát này rất đơn giản, ngay cả những người không hiểu âm nhạc cũng có thể cảm nhận được một chút ý tứ khác thường bên trong, đó là tình yêu chân thành của một chàng trai dành cho cô gái mình yêu.
Lúc quay phân đoạn này, Hình U mới nhớ ra chuyện này.
Cô chỉ nhớ mình có ước hẹn với Minh Trầm, mà quên mất rằng lúc đó còn có một bản nhạc “Xem trễ một chút”.
Cô vẫn chưa được nhìn thấy.
“Cho nên, lúc đó anh thực sự viết bài hát cho em sao?”
“Điêu đấy.”
“Em không tin.”
“Vậy em còn hỏi.”
Trên thực tế, việc dùng bài hát để tỏ tình chỉ là một trong những kế hoạch của Minh Trầm, từ trước đến giờ anh luôn tùy tiện ngẫu hứng, dù là kỳ thi trong học tập hay là thi đấu âm nhạc, chúng đều không khiến anh để tâm bằng làm cách nào tỏ tình với cô.
Khi đó, anh từng có rất nhiều hành động ấu trĩ, chẳng hạn như lén tập nói chuyện một mình ở trước gương.
Vì tiếp thu ý kiến quần chúng, anh đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều lời ngon tiếng ngọt sến rện, chỉ mới nhìn thôi đã không nhịn được mà nhíu mày, cuối cùng đành từ bỏ.
Anh quyết định lược bỏ mấy thứ rắc rối ấy, diễn đạt bằng ngôn ngữ ngắn gọn nhất, anh đứng trước gương, chỉnh sửa tóc tai quần áo, giọng điệu nói chuyện, và động tác cử chỉ sao cho phù hợp nhất.
Anh sẽ chơi đàn và hát bài hát tỏ tình mà mình đã sáng tác, ngay tại thời điểm nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, anh sẽ nhìn thẳng vào mắt cô: “Tiểu Khổng Tước, mình muốn hỏi cậu một chuyện.”
Anh có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng khi nói ra câu này, Hình U sẽ tò mò nhìn anh với đôi mắt to tròn long lanh, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Khi đó anh sẽ nói: “Mình theo đuổi cậu, thế nào?”
Nếu bầu không khí thích hợp, anh muốn hôn cô.
Nhưng đáng tiếc, kế hoạch còn chưa hoàn thành thì đã nhận được tin dữ ông nội qua đời, bài hát phủ đầy bụi từ đấy.
Minh Trầm không kể chi tiết như vậy, nhưng Hình U lại cảm thấy đồng cảm với anh.
Không nói ra lời tỏ tình thật sự là…
“Quá tiếc nuối.”
Cô cúi đầu, trông có chút khổ sở.
Một bàn tay dừng ở trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa, “Không tiếc nuối, số mệnh đã định chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
*
Đoạn phim quay trước sẽ được phát sóng vào cuối tuần, cốt truyện quay phim hơi khác so với thực tế, nhưng tuyến tình cảm giữa hai người vẫn không thay đổi, chẳng qua là những chuyện trong quá khứ mà Minh Trầm không muốn nhắc đến sẽ được giấu kín.
Trong show tình yêu, điều mà mọi người quan tâm vốn là tuyến tình cảm, cư dân mạng nhìn thấy cảnh này đều rưng rưng nước mắt gõ chữ.
[Huhuhuhu CP của mị yêu thầm lẫn nhau, cảm động quá má ơi] [Đau nhiều chút, một người không thể tặng ngôi sao, còn một người không thể nói ra lời tỏ tình, quá tiếc nuối] [Ngôi sao và mặt trăng sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó]Sau đó, một chủ đề #Lời tỏ tình không thể nói ra ở tuổi 18# đã được ra đời.
Buổi vì buổi quay phim hôm trước mà tâm trạng của Hình U có chút phiền muộn, Minh Trầm lại vắng nhà hai ngày qua, hại cô không dám đọc bình luận nào, chỉ sợ bản thân càng nhìn càng buồn.
Thời gian đã qua không thể quay trở lại, dù đã có được tương lai tốt đẹp nhưng vẫn sẽ để lại nuối tiếc.
Chập tối, Hình U nhận được cuộc gọi từ Minh Trầm: “Phía tổ tiết mục vừa thông báo đêm nay có một phân đoạn cần quay.”
Hình U nhíu mày: “Không phải còn hai ngày nữa sao?”
Bọn họ là khách mời đặc biệt nên nội dung ghi hình không nhiều, hai ngày nữa sẽ quay tiếp một đoạn phim là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sao đột nhiên muốn đi trước tiến độ?
Người bên kia đã tìm được lý do thích hợp: “Nhất thời sửa đổi.”
Hình U bối rối: “Nhưng em chưa chuẩn bị gì hết.”
Minh Trầm bảo cô đừng lo lắng: “Không cần chuẩn bị, em chỉ cần xuất hiện là được.”
Có Minh Trầm ở đây, cô thật sự không lo lắng.
Minh Trầm đã sớm sắp xếp cho trợ lý Ôn đợi ở dưới lầu, đưa Hình U đến nơi chỉ định.
Sau một năm, Hình U và trợ lý Ôn vẫn tính là quen biết, cô ngồi trên xe thuận miệng hỏi thăm: “Hai ngày nay các anh bận gì vậy?”
Hôm qua Minh Trầm còn không về nhà.
Trợ lý Ôn chỉ úp mở rằng có một dự án gì đó đang được quay chụp, Hình U cũng không biết rõ nội dung cụ thể, tin là thật.
Hình U chống cằm dựa vào cửa sổ, cô sợ say xe nên không nhìn điện thoại, tình cờ trông thấy con đường xa lạ qua cửa sổ, không biết địa điểm quay phim là ở đâu.
Hình U chợp mắt, không biết trải qua bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng gọi của trợ lý Ôn: “Cô Hình U, chúng ta đến nơi rồi.”
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Hình U bước xuống xe nhìn xung quanh, đèn đường đã được bật sáng, hàng cây cao to ở hai bên đường tỏa bóng loang lổ dưới ánh đèn.
Trợ lý Ôn đứng bên cạnh chỉ đường: “Cô Hình, cô cứ đi thẳng về phía trước, nhìn thấy biển chỉ dẫn ở ngã tư thì rẽ trái là được.”
Hình U thuận miệng hỏi: “Anh không đi cùng sao?”
Trợ lý Ôn cười trừ: “Đây là sắp xếp của tổ tiết mục, tôi không thể hỏi cụ thể, cô đi rồi sẽ biết.”
Hình U: “Được thôi.”
Cô tiếp tục đi về phía trước, trợ lý Ôn liếc nhìn bóng lưng của cô, nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Minh Trầm:【Đã xuống xe rồi ạ!】
Càng đến gần ngã tư, Hình U loáng thoáng nhìn thấy ánh đèn lấp lánh trong công viên qua hàng cây ven đường, trong lòng thầm đoán tổ tiết mục cố tình dàn dựng bối cảnh để tạo bầu không khí.
Cho đến khi đứng trước biển chỉ dẫn, ngay tại khoảnh khắc xoay người, cô mới nhận ra rằng đoạn đường từ ngã tư rẽ trái kéo dài về phía trước, cả con đường đều phủ đầy hoa phát quang, xinh đẹp lộng lẫy, tựa như những vì sao lót đường.
Trên bãi cỏ rộng lớn có trồng những cây cổ thụ sum suê, dưới tán cây treo đèn ngôi sao, người đàn ông đang ôm đàn guitar, vừa đàn vừa hát ca khúc mà cô chưa từng nghe qua.
Cô bị thu hút bởi âm thanh, bước từng bước đến gần. Dưới vầng sáng mờ ảo, cô như quay ngược thời gian trở về quá khứ, gặp lại cậu thiếu niên năm 18 tuổi.
“Trái tim này cứ đập loạn nhịp vì em.”
“Nụ cười của em làm anh say đắm.”
…
“Ngôi sao và mặt trăng rồi sẽ gặp được nhau.”
“Trong dải ngân hà rộng lớn này, anh chỉ đắm say mỗi mình em.”
Họ lặng lẽ nhìn nhau trong không khí, nhịp tim thay đổi theo từng tiếng ca.
Ngay khi âm nhạc kết thúc, người đàn ông dưới tán cây cuối cùng cũng cất bước đi về phía cô, ánh mắt dịu dàng mà chân thành: “Đây là lời tỏ tình mà Minh Trầm của năm 18 tuổi muốn nói với em.”
Giọt lệ chực trào nơi khóe mắt, chóp mũi của Tiểu Khổng Tước không thích khóc đã ửng hồng.
Hóa ra, anh cũng từng chuẩn bị mọi thứ để tỏ tình với người con gái mình yêu.
“Nó tên là gì?”
“《Đắm Say》”
Vì em mà đắm say.
Sự xuất hiện của khoảnh khắc này đã bù đắp hết thảy những tiếc nuối mà họ đã bỏ lỡ, Hình U không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ mãi tuôn rơi.
“Đã hát cho em nghe bài hát này.” Minh Trầm thấy cô không có cách nào kìm được nước mắt, bèn đưa tay quẹt chóp mũi cô, dỗ dành cô giống như trước: “Tiểu Khổng Tước, em cười một cái xem nào.”
Hình U thút thít, cố gắng nhếch khóe miệng.
Cả hai giọng nói không hẹn mà gặp cùng rơi xuống.
“Tinh Tinh, chúng ta kết hôn đi.”
“Minh Trầm, chúng ta kết hôn đi.”