Bành Dân Tắc lập tức phủ nhận. “Con vẫn luôn kính trọng người! Con chỉ là không thích Death Show… Nếu không phải do ý muốn của người, có phải là bị bên phía cổ đông và khán giả tạo áp lực không? Người nói cho con biết đi, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách. Tiên sinh cái gì cũng giấu con, người bảo con không lo lắng sao được.”
“Nói cho con?”
Tiên sinh hơi nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Dân Tắc, con thực sự chẳng thay đổi chút nào. Ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, vẫn không thể trở nên giống ta. Cũng như những thôn dân hiền lành chất phác kia vậy, vừa chân thành vừa trọng tình cảm.” Ông quay mặt đi, đôi mắt màu xanh lam nhìn xuống mặt hồ. Hồ nước nổi lên từng gợn sóng lớn, mặt trăng vỡ tan thành từng mảnh, chỉ để lại một cái hố ngập sáng hư ảo.
“Đáng tiếc, tình cảm mà con dành cho ta, là thứ tình cảm xa vời không thể lý giải.”
–
“Dân Tắc, là ai đang thất thần vậy?”
Ngụy Tử Hư ghé vào bên tai anh cười nói, tầm mắt Bành Dân Tắc chuyển từ vầng trăng trên mặt hồ qua Ngụy Tử Hư. Bóng đổ gợn nước phản chiếu trên khuôn mặt hắn, tỏa ra thứ ánh sáng hư huyễn mờ ảo. Thân thể Bành Dân Tắc nghiêng sang, mượn lực tay trái, chặt chẽ đè lại tay phải Ngụy Tử Hư, anh cúi đầu hôn lên môi hắn.
Môi Ngụy Tử Hư khô ráo mềm mại, hàm răng đều tăm tắp, đầu lưỡi linh hoạt, thành thục quấn quýt cùng Bành Dân Tắc. Ngụy Tử Hư hôn rất có kỹ xảo, vừa ga-lăng vừa dịu dàng, lưỡi và môi phối hợp đa dạng, khi thì gặm cắn khi thì mút mát, theo đuổi hưởng thụ cực hạn của thân thể.
Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi.
Bành Dân Tắc cơ hồ quên mất thời gian trôi qua, mãi đến tận lúc hơi thiếu dưỡng khí mới lui ra ngoài.
Anh hít sâu mấy lần, dời ánh mắt đi, tán thưởng một câu nghe không rõ tâm tình: “Kỹ thuật của cậu tốt thật.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Ngụy Tử Hư khiêm tốn nói.
Kỹ thuật hôn của hắn rất tốt, kỹ thuật trên giường cũng vậy, làm tình với hắn thực sự rất thoải mái, bởi Ngụy Tử Hư sẽ xử lý tốt tất cả. Hắn thành thạo như vậy, đến cùng là đã luyện tập với bao nhiêu người rồi? Trong số những người đó, có bao nhiêu lần hắn thực sự nghiêm túc? Chưa nói đến chuyện Ngụy Tử Hư sẽ không cho anh biết, ngay cả tư cách để hỏi Bành Dân Tắc cũng chẳng có.
“Shh —— “
Dưới băng gạc có máu rỉ ra, Ngụy Tử Hư hít một hơi, cắn răng nói. “Tôi đau lắm. Buông tay được không, Dân Tắc?”
“Chỉ cần gắng gượng đến ngày mai…”
Bành Dân Tắc nhìn chằm chằm tay phải của hắn, trong mắt có ánh nước, khóe miệng lại kéo ra một nụ cười khổ: “Đến ngày mai, Ngụy Tử Hư, tôi sẽ có thể bảo vệ cậu.”
Ngày mai không có thẩm phán bắt buộc phải tham gia, Director cam kết sẽ thả bọn họ về. Chỉ là làm thế nào rời khỏi đây, làm sao đảm bảo bọn họ sẽ không tiết lộ những việc từng xảy ra, Director sẽ thực hiện nguyện vọng của người thắng cuộc như thế nào, những điều này đều không được nói rõ trong quy tắc Death Show, mà thuộc về công tác của hậu trường. Ngụy Tử Hư không hiểu sâu về hậu trường sau màn Death Show, nhưng Bành Dân Tắc lại có vẻ rõ hơn hắn, lai lịch của anh trở thành một câu đố. Đầu mối duy nhất là vị “tiên sinh” mà anh từng nhắc đến kia, nhưng Ngụy Tử Hư bị giam ở chỗ này, thông tin đứt gãy, không có cách nào kiểm chứng. Ngụy Tử Hư một mặt tính toán, một mặt tự nhiên mà nói: “Dĩ nhiên, không phải chúng ta đã ước hẹn sẽ đến gặp đối phương, còn cùng nhau đi dạo phố sao?”
“Ừ, hứa vậy nhé.” Bành Dân Tắc gật đầu, lực đạo trên tay vẫn không hề giảm bớt nửa phần.
Bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp, sóng vai cười nói, tan vào dưới ánh trăng.
Lực tay Bành Dân Tắc rất lớn, ép tới Ngụy Tử Hư không động đậy nổi, không tìm được thời cơ thích hợp ra tay. Hắn có chút hối hận khi không gắn mảnh vỡ rubik lên chỗ nào đó trên thân thể, chỉ cần chạm nhẹ Bành Dân Tắc là có thể giết chết anh. Rubik bị nghiền nát đến mức chỉ còn một mảnh vỡ hoàn chỉnh, hắn đã dùng một lần với Lưu Tỉnh, lượng robot còn sót lại trên bề mặt có lẽ vẫn còn đủ cho một lần chí tử nữa. Nhưng lúc đó hắn nghĩ ngụy tạo cái chết thành “độc dược” của Phù Thủy để xử tử Hàn Hiểu Na, sau này sẽ không còn cơ hội dùng lại nữa, vậy nên sau khi chuyện thành công đã đem mảnh vỡ chôn cùng với chỗ băng vải nhuốm máu.
Ngụy Tử Hư luôn dụ dỗ Bành Dân Tắc buông tay, khiến anh càng thêm khẳng định trong tay phải hắn đang giấu súng Laser, chỉ chờ anh buông ra trong nháy mắt sẽ là một đòn mất mạng.
Ngụy Tử Hư vẫn luôn một lòng muốn giết anh, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ do dự.
Cũng giống như anh chưa bao giờ nỡ nhẫn tâm với hắn vậy.
Nhưng nếu đã muốn giết anh, tại sao không hạ độc ngay lúc xế chiều khi cả hai đang quấn quýt, chẳng phải độc dược của hắn có thể trì hoãn phát tác sao? Lúc ấy phòng bị của Bành Dân Tắc là thấp nhất, Ngụy Tử Hư có khả năng đắc thủ rất cao. Nếu là bởi thứ vũ khí đó hiện tại không tiện sử dụng, vậy tại sao ngày thứ bảy khi phát hiện ra sự khác thường của Bành Dân Tắc, hắn không lập tức giết chết anh, trái lại còn cho anh nhiều thời gian hơn để tính toán hắn? Rõ ràng nhất là, thẩm phán ngày thứ tám, hắn hoàn toàn có thể bỏ phiếu xử tử Triệu Luân để hắn ta kéo theo Lưu Tỉnh, như vậy Death Show về sau sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Ngụy Tử Hư giết người không chút lưu tình, không đơn thuần chỉ để giành chiến thắng Death Show, hắn đang bày ra những phương pháp có hiệu suất càng cao hơn.
Rất nhiều hành vi của Ngụy Tử Hư đều không giải thích được, nhưng thứ khiến Bành Dân Tắc cảm thấy sỉ nhục chính là: Anh vẫn đang đứng từ góc độ tình cảm để lý giải động cơ của Ngụy Tử Hư, nói rõ anh ngây thơ và đáng thương tới mức nào.
Mặt trăng trong nước tròn vành sáng ngời, hiển hiện ngay trước mắt Bành Dân Tắc, hoàn mỹ không tỳ vết, lại chỉ là thứ ảo giác gần trong gang tấc.
“Ha ——” Ngụy Tử Hư ngáp một cái, dùng tay trái che miệng lại. “Dân Tắc, tôi hơi buồn ngủ rồi, chúng ta quay về đi?”
Trong quá trình đưa Ngụy Tử Hư về phòng, bọn họ trước sau vẫn nắm tay thật chặt. Đến cửa phòng, Ngụy Tử Hư đối diện với anh, tay trái cũng tóm lấy tay anh, nhón chân lên đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon. Sau khi môi lưỡi tách rời, Ngụy Tử Hư lẳng lặng nhìn anh, thân thể lui về phía sau chắn giữa cửa, ánh mắt mơ màng, chỉ chờ anh buông tay.
Cả căn biệt thự im lìm như một vùng đất chết.
Bành Dân Tắc thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng máu tươi bắn lên thảm trải sàn và vách tường ngay sau đó.
Trong cái nhìn tựa như đưa tiễn cùng Ngụy Tử Hư, anh mở miệng, có chút nghẹn ngào: “Ngụy Tử Hư…”
“Tôi đã chúc cậu ngủ ngon rất nhiều lần, cậu không thể nói với tôi một lần được sao?”
“Dân Tắc…” Ngụy Tử Hư lộ vẻ nghi hoặc, lại gần hỏi anh. “Anh vẫn luôn nhắc đến ngày mai, rốt cuộc ngày mai có gì vậy?”
Bành Dân Tắc hừ nhẹ một tiếng, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười mỉa mai.
“Khai mạc và hạ màn đều quan trọng như nhau, hắn ta thích trình diễn như vậy, nếu tiết mục ngày cuối cùng có thật nhiều diễn viên tham gia, nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.”
Một câu nói này, lại khiến Ngụy Tử Hư ngây ngẩn cả người.
–
Vẻ mặt sững sờ của Ngụy Tử Hư xuất hiện trên màn ảnh lớn.
“Khục khục…” Director nằm trên ghế salon, không ngừng điều chỉnh góc máy thu phóng đặc tả, vì cười mà màu xanh lam trong mắt ông ngày càng nhạt bớt.
Dưới chân ghế, dây điện lộn xộn quấn quanh, không có ánh sáng tự nhiên, nguồn sáng duy nhất đến từ màn hình, không ngừng chớp tắt rọi lên người Director bất động đang nhìn chăm chú vào màn hình, mái tóc xoăn màu nâu vàng cũng bị rọi sáng, giữa lòng đất tối đen đầy rẫy thiết bị sắp xếp lộn xộn, ông ta tựa như một con quái thú điên dại.
Ống kính chuyển hướng Bành Dân Tắc, và nụ cười trào phúng trên gương mặt anh.
“Khục khục, chính là như vậy.” Director đưa tay về phía trước, thương yêu vuốt ve Bành Dân Tắc trên màn ảnh. “Dân Tắc, con phải lạc quan lên, cười nhiều một chút —— nếu không hiệu quả của chương trình sẽ không tốt đâu.”
–
“Vậy sao?”
Ngụy Tử Hư từ sững sờ nhanh chóng hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Bành Dân Tắc, tỏ vẻ khá là mong đợi mà cười rộ lên.
“Vậy thì, ngày mai gặp lại. Ngủ ngon, Dân Tắc.”
Ngày thứ mười, kết thúc.