– Cha không sao, vấn đề là ở chúng ta – hắn trả lời.
– Em cũng đang thắc mắc tại sao em và ông ấy lại không cùng nhóm máu? –
– Không phải em mà cả anh nữa –
Cả hai ngạc nhiên nhìn nhau, không lý nào cả cô và hắn lại không cùng nhóm máu với Lý Gia Kiệt, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
– Anh đã đem máu của cha và chúng ta đi xác nghiệm rồi, lát nữa sẽ có kết quả –
Lý Tiểu Sở thở dài: “mạch truyện có phải đã đi quá xa so với nguyên tác hay không? Mọi chuyện càng ngày càng rắc rối rồi”
Lát sau, cô giật mình tỉnh giấc thì ra là cô ngủ quên trên ghế, trên người đã được khoác chiếc áo của Lý Phong còn hắn thì không thấy đâu.
Ngay lúc đó cô y tá đi vào trên tay còn mang cốc cafe và ít bánh cho cô.
– Cô Lý, bác sĩ Lý đi làm việc rồi tập tài liệu này bác sĩ Lý bảo tôi đưa cho cô –
– Cảm ơn cô –
Cầm trên tay tập tài liệu Lý Tiểu Sở nhanh chóng mở ra, vừa đọc xong cô liền kinh ngạc rồi ánh mắt từ từ trở nên sắc bén.
– Lý Gia Kiệt ngày tàn của ông sắp đến rồi –
____________________
Cuối cùng cũng đã qua kỳ thi Lý Tiểu Sở rất mệt mỏi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, cô vừa ra đến công trường thì xe của Lý gia đã chờ sẵn.
– Tiểu thư, ông chủ bảo tôi đưa cô đến nơi thử váy cưới –
Lý Tiểu Sở ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
Cô vẫn im lặng ngồi vào xe, chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng áo cưới vô cùng lớn, Lý Tiểu Sở mặt vô cảm mở cửa xe bước vào.
Cô vừa bước vào cửa Phạm Ngọc Lam nắm tay cô bước vào miệng vẫn luyên thuyên không ngừng.
– Con thích cái nào thì vào thử đi, đồ của Thẩm gia đặt thiết kế cho con chưa có con cứ thử những bộ này trước nhé –
Lý Tiểu Sở chán ghét rút tay ta khỏi tay bà ta chọn đại một bộ áo cưới vào thay.
Cô bước ra đang loay hoay chỉnh lại áo cưới thì một giọng nói vang lên:
– Lý Tiểu Sở tại sao cậu lại trở nên như vậy? –
Cô ngước lên nhìn trước mặt cô là An Huyệt sau lưng còn có Trác Vỹ, cô thật sự muốn ôm cô bạn của mình nhưng tình thế bây giờ cô có thể vui sao?
– Cậu đến đây để chúc mừng tớ à? –
Lý Tiểu Sở đã rất nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nét mặt của Trác Vỹ bây giờ trong như đang chuẩn bị đánh cô vậy.
– An Huyệt em ra ngoài một chút đi, anh có chuyện muốn nói với cô ta –
An Huyệt nhìn cả hai người rồi lẳng lặng đi ra ngoài, Lý Tiểu Sở nhìn trực tiếp vào mắt Trác Vỹ không chút lo sợ hắn tiến đến trước mặt cô.
– Sao cô chia tay cậu ấy? – Trác Vỹ hỏi.
– Không phải anh cũng thấy rồi sao? Tôi sắp kết hôn rồi nếu không chia tay anh ta chẳng lẽ bắt anh ta làm tình nhân của tôi? – cô trả lời.
– Cô có biết cậu ấy yêu cô nhiều thế nào không? Chúng tôi cứ nghĩ những tin đồn của cô toàn là lời đồn thổi thật không ngờ con người cô có thể nham hiểm đến vậy –
Lý Tiểu Sở thật sự rất đau lòng nhưng cô vẫn cố gắng diễn, cô nhếch môi cười khoanh tay trước ngực vô cùng bất cần, nói:
– Chia tay rồi mà anh ta còn bảo anh đến đây chấp vấn tôi sao? –
– Cậu ấy trở về một chữ cũng không nói, sau đó chúng ta tra hỏi cậu ấy mới bảo là chia tay rồi –
– Chia tay rồi thì làm ơn đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi sắp kết hôn rồi tôi không muốn chồng tương lai của tôi không vui đâu –
Nói rồi Lý Tiểu Sở đỡ váy đi ra ngoài, bỏ lại Trác Vỹ đứng đó.