° ” đêm nay ta ở đây bắt ma cho chủ tiệm, cô nương mau về đi kẻo nguy hiểm. Lát nữa đánh nhau với con ma ấy, sợ rằng không bảo vệ được cô nương”
Cuối cùng thì tên nam nhân này cũng nói được một câu tử tế khiến tiểu Hạ nguôi giận. Với hình hài nữ nhi, con quỷ tới gần cúi đầu.
– ” công tử nhớ phải cẩn thận, tiểu nữ mong sớm thấy công tử chiến thắng bình an “
Vừa nói vừa cúi đầu để lộ một cái bóng đen nhấp nhô phía sau. Thế nhưng Vạn Vân Phong chỉ ” ờ” một tiếng vô cảm, vẫn mân mê bình trà. Theo kế hoạch là để tên khách thấy cái bóng mà đánh đuổi, sau đó trong men say chiến thắng mà con quỷ xin được hầu hạ, vừa làm con mồi mất đề phòng, vừa dẫn dụ vào bẫy. Thế nhưng cái tên “bắt ma” này còn chẳng thấy được cái bóng đen sau lưng. Tiểu Hạ đợi mãi không thấy hắn phản ứng, tâm tư tức giận ” mẹ nó, trai đẹp mà ngu, thế này mà đòi bắt ma cái gì? Hay là bây giờ ta bay vào ăn hắn luôn cho rồi” . Nghĩ như vậy, ngón tay con quỷ khẽ nhúc nhích định hành sự, thì đúng ngay lúc này Vạn Vân Phong quay sang nhìn khiến con quỷ thu lại. Vân Phong nhìn người phục vụ mà ngạc nhiên.
° ” tại sao còn ở đây? Không đi về đi”
Hai hàng chân mày khẽ giật giật, con quỷ vô thức nghiến răng tức giận. “Mẹ nó, thì ra vẫn chưa nhận ra cái bóng. Được rồi, để ta mạnh hơn một chút” . Nghĩ như vậy, tiểu cô nương 14 tuổi lúc này cúi đầu thật thấp.
– ” tạm biệt công tử, tiểu nữ xin cáo từ”
Ngay lúc cúi đầu thấp thì cái bóng vươn ra lồ lộ trừng mắt nhìn về phía Vân Phong. Hắn nhìn thấy cái bóng thì tiện tay hất chén trà vào cái bóng. Vừa thấy con mồi cử động, tiểu cô nương lập tức điều khiển cái bóng lao vút đi ra ngoài, sau đó lập tức tỏ vẻ hốt hoảng la lên.
– ” cái… cái gì vậy? Công tử, chuyện gì đã xảy ra?
Vừa la xong liền nép mình vào một góc, lúc này nhận ra điều gì đó thì sượng sùng. Cái bóng đấy là giả con ma nhằm ngụy tạo một chiến thắng khiến con mồi lơi là. Theo kế hoạch nếu không dùng kiếm thì ít nhất cũng tấn công theo một cách thức nào đó. Hất chén nước trà cũng có thể đánh đuổi được con ma thì quả thật vô lý. Đang lúc cảm thấy khó xử thì Vạn Vân Phong cười nói.
° ” cô nương yên tâm, cái bóng đen kia đã bị “hất trà thần công” của ta đuổi đi rồi. Cô nương an toàn rồi, giờ thì về đi “
Lại một lần nữa hai hàng chân mày khẽ giật giật, trên đời này thật sự có chiêu thức ” hất trà thần công” sao? Có lừa người thì cũng nghĩ ra một lý do nào hợp lý chút chứ. Nhưng thôi mặc kệ, quan trọng là kết quả, còn quá trình sao cũng được. Tiểu Hạ lúc này tỏ ra mừng rỡ, cúi đầu liên tục mà tấm tắc.
– ” công tử thật uy vũ, chỉ ra tay một cái là đã đánh đuổi được yêu ma, tiểu nữ bái phục. Nếu vừa nãy không có công tử thì tiểu nữ đã bị ma ám chết rồi, ơn cứu mạng không biết lấy gì đền đáp. Nếu công tử không chê…”
° ” cút đi”
Đang nói chưa xong, con mồi lại buông ra một câu truốc guốc nhưng quen thuộc khiến cho tiểu cô nương ngơ ngác ngước đầu lên nhìn mà chẳng hiểu chuyện gì. Trên đời này có người vô duyên đến vậy sao? Vạn Vân Phong nhìn khuôn mặt ngáo ngơ của tiểu cô nương thì cười nhạt.
° ” nếu ngươi muốn lấy thân đền đáp thì không cần. Bổn công tử đi đâu cũng được mỹ nữ săn đón, cũng bị mỹ nhân nhung nhớ. Nếu ta thuộc loại dễ dãi gặp ai cũng nhận thì chắc mỹ nữ thiên hạ bị ta nạp hết rồi”
“Nạp hết mỹ nữ trong thiên hạ ” ư? Thật nực cười. Cơ thể tiểu cô nương kia co cứng lại, cảm giác như muốn giết người lắm rồi. Tên nam tử trước mặt đúng là đẹp trai thật, nhưng hắn đào đâu ra cái sự tự tin khủng bố đó vậy? Không ngờ trai đẹp trước mặt chỉ được cái vẻ bên ngoài, còn bên trong vừa thô bỉ ngu dốt, vừa hoang tưởng cao độ. Tiểu cô nương lúc này tự nhủ trong lòng “phải bình tĩnh, phải hết sức bình tĩnh, coi chừng con mồi nhảy ra cửa sổ chạy mất ” . Tiểu cô nương trong bụng chửi thề ầm ầm nhưng bên ngoài ráng gượng cười ra vẻ duyên dáng.
– ” công tử thật sự rất đào hoa. Việc được các mỹ nhân đem lòng nhớ thương cũng là chuyện hiểm nhiên. Tiểu nữ không dám đòi hỏi một danh phận, chỉ là đêm nay cô đơn, xin hãy để tiểu nữ hầu hạ công tử đêm này. Ngày mai công tử lên đường, tiểu nữ tuyệt nhiên không dám níu kéo. Nếu đêm nay tiểu nữ chẳng may có bầu với công tử thì…”
° ” câm mồm đi đồ ngực lép”
” ĐÙNG ĐOÀNG…”. Hai chữ “ngực lép” tựa như sét đánh ngang tai. Tiểu cô nương vì hai chữ này mà đơ người chết đứng. Không để tiểu cô nương trước mặt kịp phản ứng gì, Vạn Vân Phong bật dậy chỉ vào mặt mà mắng.
° ” mỹ nữ đến với với bổn công tử đây trước giờ không bưởi cũng cam sành. Loại quýt còn không có tư cách chứ hướng gì thứ chanh non chưa chín như ngươi. Muốn qua đêm với bổn công tử ư? Sao ngươi không nhìn lại hai quả chanh với hai hạt đậu phộng đính kèm của mình. Đúng là loại không biết xấu hổ “
Tiểu cô nương run lên vì tức giận. Từ lúc bước vào thì tên nam nhân này không đuổi cũng nhục mạ khiến tiểu Hạ căm phẫn. Cái câu ngực lép tựa như đòn chí mạng, tiểu cô nương phẩn uất chỉ vào mặt tên nam nhân mà mắng.
– ” ngươi… thứ người vô duyên bất lịch sự như ngươi…ra đường coi chừng bị xe ngựa cán chết đó”
Mắng xong òa khóc chạy ra ngoài, phía sau lưng còn nghe thấy tiếng nói vọng theo.
° ” khi nào chanh lớn thành cam rồi thì quay lại, bổn công tử lúc ấy sẽ ân sủng ngươi một đêm”
– “im cái mồm mày lại đi” tiểu cô nương gào lên trước khi chạy mất. Quán trọ lúc này lại trở nên yên tĩnh lạ thường.