Nếu hiện giờ cảnh tượng này mà xảy ra trước mặt Vương Tuyết Băng, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi.
Anh nói tạm dừng cuộc họp với người bên kia, đổi thời gian họp, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng sách.
Cùng lúc đó, ba Vương, mẹ Tô cùng mấy thằng nhóc song sinh nhà mình cũng đã đến dinh thự từ trước nghe tin cũng lập tức đi đến chỗ của cô con gái nhỏ của mình.
Vừa đến nơi, ba mẹ Vương cùng với mấy thằng nhóc kia nhìn thấy gia đình nhà họ Triệu và Triệu Hàn Lâm cũng gặp được Vương Tuyết Băng, nhưng điều mà họ không ngờ tới đó là đứa con gái mà bọn họ luôn nhớ nhung lại kịch liệt bài xích sự xuất hiện của bọn họ, thậm chí dường như còn vô cùng sợ hãi.
Đám người Hắc Ưng ở bên cạnh nói chủ mẫu bị chấn thương não, sau khi phẫu thuật máu tụ chưa tan hết nên thần trí cứ nửa tỉnh nửa mê.
Nghe vậy, hai ông bà già và Triệu Hàn Lâm đã nhao nhao từ lúc ở ngoài cổng đến khi vào trong biệt thự, không còn dám nói lung tung làm cô kích động nữa.
Từ lúc nhìn thấy ba người nhà họ Triệu bọn họ đến giờ, Vương Tuyết Băng không cho phép bất kỳ ai tới gần mình.
Bất kể là ba mẹ Vương hay là đám người Hắc Ưng.
Còn bốn anh em họ Vương nhìn cô như vậy liền đau lòng, cẩn thận đi đến chấn an,dỗ dành cô rất nhẹ nhàng.
Và bốn người anh cô cũng đã tiếp cận được Vương Tuyết Băng, Vương Thừa Quân ôm cô vào lòng nhỏ giọng an ủi: ” Bé con, không cần sợ, họ không thể làm gì em đâu. “
” Đúng vậy, anh cả sẽ không để họ đến gần em đâu. Nếu họ đến, anh cả sẽ đuổi họ đi. ” Vương Tử Tâm xoa đầu cô,dỗ dành cô từng chút một.
Ba mẹ Vương nhìn cô con gái bé bỏng của mình mà đau lòng, họ không thể kiềm chế được nước mắt.
Lúc này, ngay cả người giúp việc muốn tới trấn an cô, muốn đưa một cốc nước ấm cho cô uống để ổn định cảm xúc cũng bị cô đập vỡ cái cốc.
Ai cũng thấy được, bây giờ cô thật sự không thể gặp người lạ, bởi vì bất cứ ai bất chợt xuất hiện cũng khiến ký ức vốn hỗn loạn của cô càng thêm hỗn loạn.
Cô muốn nhớ lại vài thứ nhưng không tài nào nhớ nổi, thế là lại bị kích động hơn.
Lúc này, có một tiếng động rất nhỏ vang lên, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào.
Từ khi nghỉ phép để ở nhà chăm sóc Vương Tuyết Băng, ngày thường Triệu Hàn Dương luôn mặc áo phông đen và quần áo thoải mái.
Hôm nay anh cũng mặc áo phông quần dài màu tối, nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ lạnh lùng trước đây.
Lúc này, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, khắp người đều tản ra khí lạnh khiến người ta run rẩy.
Anh nhìn cô gái nhỏ của anh đang co ro nằm trong lòng ngực của Vương Thừa Quân như con mèo bị hoảng sợ vì bị bọn họ vây quanh, mắt tối sầm lại, cất bước đi tới.
Lúc đi qua, anh không hề nhìn ba mẹ Triệu và Triệu Hàn Lâm lấy một cái dù chỉ là một cái nhìn.
Bọn họ biết rất rõ, trông Triệu Hàn Dương như có sự khiêm nhường của người trẻ tuổi trước mặt bọn họ, nhưng khi liên quan đến an nguy của Vương Tuyết Băng, anh chẳng bao giờ thật sự xem ai ra gì.
Cho dù họ là ba mẹ ruột hay em trai anh, nhưng đã mười năm anh không hề quay về nhà thăm họ, thì thử hỏi xem anh có xem Triệu gia họ ra gì không?
Ngay lúc bọn họ nghĩ rằng Vương Tuyết Băng sẽ không kiềm chế được cảm xúc vì sự đụng chạm của Triệu Hàn Dương mà hét lên sợ hãi, thì không cần đến hai giây sau…