Năm lượng bạc cuối cùng cạy được miệng nội thị của Thính Đào Quán, Lý An Lan ở ngay phía sau Thính Đào Quán, chỉ có một tiểu cung nữ tên là Linh Đang hầu hạ, cuộc sống rất kham khổ, hôm qua hầu hạ Vân Diệp ăn cơm chính là Linh Đang.
Vừa nghĩ tới cái đùi gà mất tích, Vân Diệp liền cảm tạ ông trời an bài thật kéo, hôm nay mình mang theo hộp thức an đúng là có tầm nhìn xa, để lại một giỏ cho Lý Thừa Càn mà đệ muội của hắn, một cái giỏ còn lại đương nhiên tặng cho Lý An Lan.
Giảng bài hôm nay là chính nghị đại phu Vương Khuê, ông ta thông nho học, thạo bách gia, soạn ra sáu mươi mốt quyển Lương Sử, nói về triều Lương từ khi Tiêu Diễn lập nước, hôm nay giảng tới chuyện Tiêu Diễn thích phật pháp, vì gom tiền mới bán bản thân vào Phật môn, bảo thần tử kiếm tiền chuộc mình ra, lấy đó cảnh cáo các vị hoàng tử không được quá chìm đắm trong thần đạo sẽ chết đói, đấu tranh chính trị tàn khốc được lão nhân gia nói rất sống động, nhất là Tiêu Diễn chết đói thì càng giảng cực kỳ thê thảm, cứ như ông ta chính là vị Lương Vũ đế vô cùng hối hận kia.
Không biết vì sao, ông ta cứ đứng bên cạnh Vân Diệp mà giảng, nước bọt mênh mông tràn ra nhỏ lên đầu y, làm Vân Diệp kích động muốn đánh ông ta tàn phế.
Sau khi bảo các vị hoàng tử viết cảm xúc sau khi đọc xong, liền ngồi ở bàn đối diện với Vân Diệp, hai con mắt lấp lánh nhìn Vân Diệp chằm chằm, nhìn tới mức y dựng lông gáy lên.
– Không biết tiên sinh có gì giáo huấn, học sinh rửa tai lắng nghe.
Vân Diệp không chịu nổi nửa, bên cạnh Trình Xử Mặc ngáy như sấm rền mà ông mặc kệ, ta là học sinh ngoan nghe giảng chăm chỉ, ông nhìn cái quái gì mà nhìn?
– Lão phu ngày hôm qua ở Tống phủ được nghe một bộ văn vỡ lòng tuyệt diệu, tên là Tam Tự Kinh, đọc vang vang thuận miệng, văn tự như thác nước đổ xuống suối, các loại điển cố nối nhau không ngớt, làm lão phu thán phục không thôi, lại nghe còn có hai bộ nữa, không biết lão phu có thể xem được không?
Nói chuyện với lão phu tử còn phản đối sao được, thống khoái lấy ra từ trong lòng bản cải biến của Bách gia tính và Đệ tử quy dâng lên, chỉ hi vọng ông ta mau mau tránh xa mình. Tối hôm qua ta mới nhờ tỷ tỷ dùng hương thơm xông áo, bị nước bọt của ông bắn vào làm uổng công rồi.
Vân Diệp cười khổ trong lòng, đám người này cứ như ruồi ngửi thấy mùi thịt thối ào ào bu tới. Tối hôm qua nhi tử của Tống Liêm chạy tới muốn hai bản, cho luôn. Phát động cả nhà chép hai mươi bản, đem tới nhà mỗi một vị đại lão thân thuộc, nói là bí kỹ giáo dục con cháu bất truyền của thế ngoại cao nhân, được đánh giá rất cao của các vương công. Trong nhà lại có thêm rất nhiều tự họa quý giá, đều là quà đáp lễ của các nhà.
Nhân lúc lão phu tử lắc lư đầu đọc Bách gia tính, độn thổ khỏi phòng học tới nhà ăn, cô tiểu cung nữ có hai cái búi tóc nhỏ trên đâu kia đang đang chia thức ăn, mắt nhìn cá xắt lát trên bàn mà chảy nướng miếng, miệng lẩm bẩm:
– Không được ăn nữa, sẽ bị phát hiện, không được ăn nữa, sẽ bị phát hiện.
– Giỏi lắm! Ngươi ăn vụng, trả đùi gà cho ta.
Vân Diệp nhảy ra, dọa tiểu cung nữa kia kêu cuống lên:
– Không có, không có, nô tỳ chỉ nếm thử.
Sợ tới chảy cả nước mắt rồi, quay lại nhìn Vân Diệp mồm ngoạc ra òa khóc. Làm Vân Diệp toàn thân mất tự nhiên, vội dỗ:
– Ngươi không ăn vụng, là ta ăn vụng, xem này.
Nói rồi cầm một miếng cá cho vào miệng, không tệ, rất là tươi. Lại lấy một cái đĩa đưa cho tiểu cung nữ:
– Ta mời ngươi ăn, không tính là ăn vụng. Sau này nếu ngươi muốn ăn cái gì hãy ăn của ta là được.
Tiểu cung nữ rốt cuộc còn là trẻ con, không chịu nổi dụ dỗ của Vân Diệp, thêm vào món cá hết sức tươi ngon, liền nhận lấy cho vào miệng, cái miệng nhỏ xíu mà thoáng chốc tiêu diệt cả đĩa cả, ngay cả nước sốt cũng chẳng còn.
Tiểu Linh Đang mang đi hộp thức ăn của Vân Diệp, đồng thời mang đi áy náy vì việc thất lễ với Vân Diệp ngày hôm qua.
Nó vô cùng có thiện cảm với Vân Diệp, thấy vị tướng công đọc sách này thật tốt, chẳng những không đem chuyện mình ăn vụng nói với ai, còn chủ động gánh tội, món cá hôm nay ngon thật đấy.
Mắt tiễn tiểu cung nữ đi, Vân Diệp cười rất đê tiện, thậm chí có một chút âm hiểm. Chính phục một người thì phải bắt đầu từ dạ dày của nàng, đó là biện pháp không bao giờ sai, biện pháp này chẳng những thích hợp với nam nhân, mà còn áp dụng được với nữ nhân. Kinh nghiệm ăn uống tổng kết ra mấy nghìn năm của Trung Hoa có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, Vân Diệp tin chắc món ăn thường ngày mình làm sẽ chinh phục được dạ dày của Lý An Lan.
Lý Thừa Càn nhìn theo ánh mắt của Vân Diệp, chỉ nhìn thấy những cây tùng già cao vút, không hiểu vì sao y lại lên cơn, gãi gãi đầu không để ý tới nữa, ngồi về chỗ của mình bắt đầu ăn. Hắn cứ cảm thấy thức ăn hôm nay thiêu thiếu, mà hắn thì lại khá đói, thức ăn của mỗi ngườ trong hoàng gia có định lượng, không giống như truyền thuyết mặc sức chà đạp cá thịt ê hề, thị nữ trong cung có lẽ có kẻ ăn vụng, nhưng tuyệt đối không dám ăn vụng thức ăn của thái tử điện hạ ta, như vậy sẽ mất mạng
Đĩa của Vân Diệp chất đống, còn nhiều gấp đôi của hắn, không cần phản nói, tên chết tiệt kia lấy thức ăn của mình cho vào đĩa của y rồi. Lý Thừa Càn có chút bi phẫn, lại có chút bất lực, nếu để tin đồn một vị hầu gia trộm thức ăn của người kế thừa đế quốc thì bách tính cười rụng cả răng, sẽ bị ghi vào sử sách để tiếng thối muôn đời. Lý Thừa Càn đành nuốt bồ hòn làm ngọt, đồng thời quyết định nấu sau bữa cơm Vân Diệp không làm no bụng mình thì nói với An Lan rằng Vân Diệp thực ra là một tên ác ôn.