Nhìn thấy Lư Oanh rời đi, đám người Hoàng tẩu tử nhìn lẫn nhau, vẫn là đuổi theo.
Lư Oanh đi rất nhanh, nàng mở cửa liền đi ra hẻm. Thấy Hoàng tẩu tử muốn chạy qua cưỡng chế bắt nàng lại, nàng cất cao giọng, không khách khí nói: “Hoàng thị! Ngươi xem ta là phạm nhân sao?”
Âm thanh bén nhọn.
Hoàng tẩu tử sợ hết hồn, cẩn thận nhìn hai bên xung quanh, cười với Lư Oanh nói: “A Oanh, người nghe ta nói…”
Lư Oanh không nghe, nàng cất bước đi. Thấy đám người Hoàng tẩu tử đuổi tới, nàng thậm chí nhấc chân bỏ chạy.
Trong nháy mắt, Lư Oanh vọt ra đường lớn, thấy nàng bị hành vi của mình dọa đến cả kinh hoảng loạn, Hoàng tẩu tử vừa bất an, vừa không biết làm thế nào cho phải. Một tỳ nữ nhỏ giọng hỏi: “Chuyện này, có cần đuổi theo không?”
Hoàng tẩu tử nghĩ ngợi hồi, cắn răng nói: “Chúng ta bám theo nàng!”
Lư Oanh xuất hiện trước cửa Di Viên.
Lư Oanh lần này cùng hai lần trước hoàn toàn khác biệt. Mỗi lần tới đây nàng đều một thân nam trang tinh tế, mà hiện tại, nàng không chỉ mặc nữ trang đơn giản mà còn vì trời mưa, tóc tai cùng áo quần đều bị dính ướt. Cả người lộ ra vẻ chật vật.
Lư Oanh đi về phía hai thị vệ kia. Dưới ánh nhìn chằm chặp của bọn họ, Lư Oanh thấp giọng nói: “Ta là…”
Còn chưa dứt lời, hai thị vệ kia đồng thời lùi xuống một bước, dời đi giáo dài, tỏ ý cho nàng vào.
Lư Oanh không đi vào trong, nàng mỉm cười nói: “Hai vị nhận ra ta?”
“Cô nương nói đùa”, thị vệ mặt tròn ở bên trái nói: “Chẳng qua cô nương thay một thân y phục nữ nhi thôi, ta không tới nỗi mắt mù đến thế.”
“Đa tạ.”
Lư Oanh cười khanh khách vái chào bọn họ, cất bước đi vào.
Mà ở phía sau nàng, bọn người Hoàng tẩu tử mắt thấy cảnh này đều nhìn nhau mặt biến sắc: Thì ra, biểu cô nương nói thật! Nàng ở trong phủ quý nhân kia đã tới mức đến đi tự nhiên.
Loại cảm giác này nếu như nói là kinh hãi không bằng bảo là hoang mang. Như là nhìn thấy một người bị mình tùy ý khi dễ ăn hϊếp nay đảo mắt trở thành hoàng thân quốc thích vậy.
Ấn lại trái tim đang đập loạn xạ, Hoàng tẩu tử bây giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là lập tức quay về bẩm báo cho chủ tử hay.
Lư Oanh vào Di viên rồi, đi vài bước, khi chắc chắn người bên ngoài không nhìn thấy mình nữa liền thong thả dừng cước bộ lại.
Lúc này, bầu trời còn một ít mưa phùn, hạt mưa bám lên tóc nàng, trên áo, tuy là ngày xuân ấm áp vẫn có chút cảm giác lạnh.
Lư Oanh không muốn gặp phải người liền đi về hướng sâu trong hoa viên. Sau khi đi bốn năm chục bước, nàng dứt khoát chui vào rừng trúc.
Nàng lúc này không hề để ý tới, ở lầu các không xa có hai người đang nhìn nàng chằm chằm.
Từ xa nhìn thấy Lư Oanh ướt nhẹp, quý nhân tuấn mỹ lười nhác nói: “Đi, dẫn nàng ấy đi tắm rửa, thay y phục sạch sẽ.”
“Vâng.”
Hai tỳ nữ vừa mới vâng lệnh, liền nhìn thấy thân ảnh trong rừng trúc của Lư Oanh nhúc nhích một cái, sau đó thấy cước bộ nàng không ngừng đi ra hướng cửa lớn.
Vừa mới vào đã đi sao.
Nhìn thân ảnh nàng đi cực kì dứt khoát, hai tỳ nữ đồng thời nhìn chủ tử nhà mình, mà thị vệ kia hình như không hiểu hỏi: “Nàng thế là có ý gì? Sao lại vừa tới đã đi?”
Hắn nhìn chủ tử nhà mình thắc mắc.
Quý nhân giơ chung rượu trong tay lên, hướng phía Lư Oanh lắc lắc một cái, lười biếng nói: “Còn có ý gì? Còn không phải là mượn khí thế của ta sao! Cái tiểu cô nương này, mượn uy ta thành quen rồi, khi dễ ta cũng thành quen luôn rồi.” Lời cuối cùng vừa nói, những thị vệ tỳ nữ lúc nãy vẻ mặt còn tùy ý, giờ đồng loạt cúi xuống, một tiếng cũng không dám hó hé.
*Pey: chắc anh không khi dễ người ta chăng? ( -_-!)
Nhấp một miếng rượu, quý nhân thấp giọng cười nói: “Được rồi, ngày mai ngươi đi một chuyến, chỉ cần bảo, lời nàng nói, ta đều nghe rồi. Nàng ấy đã có phần tâm ý này, vậy thì để một mình nàng ngồi một chiếc xe, từ cửa hông vào Di viên đi. À còn nữa, ngươi bảo với nàng, ta có lẽ sẽ cho nàng một cái danh phận.”
Thị vệ kia ôm quyền, cung kính đáp: “Vâng!”
Lư Oanh nào biết, những hành vi của nàng đều đã bị người ta nhìn thấu hết rồi.
Lúc nàng ra khỏi Di viên, hai thị vệ còn hơi sững người.
Ngồi lên xe bò, Lư Oanh quay về nhà.
Nàng đi không nhanh, lúc nàng về tới hẻm, hai người nô bộc của Bình phủ đã đứng dưới mưa canh chừng cửa lớn nhà nàng. Thấy nàng đi tới, bọn họ còn đồng thời cúi đầu.
Lư Oanh không quan tâm, thản nhiên đi vào. Phòng ốc gọn gàng nghiêm chỉnh, đồ đạc bị nô bộc Bình phủ khiêng đi hỗn độn không những được sắp xếp lại, mà còn được người cẩn thận quét tước qua.
Vào buổi chiều, đệ đệ nàng vui vẻ bước vào trong nhà. Bộ dạng vui vẻ của đệ đệ cho thấy hiển nhiên việc phát sinh ở nhà ngày hôm nay căn bản không ảnh hưởng gì đến hắn.
Sau đó, vào lúc đệ đệ vào nhà chưa được một khắc, A Thanh của Bình thị Tam phòng xuất hiện trước cửa nhà nàng.
Vị tẩu tử văn nhã dịu dàng này có chút mơ hồ.
Nàng ta trước tiên nhìn Lư Oanh nói: “A Oanh, Tam cữu phụ của ngươi bảo ta tới gặp ngươi.”
Đóng cửa lại, nàng bỏ cái giỏ trên tay xuống, sau đó giở cái khăn phủ phía trên ra, chỉ vào ba cái hộp gỗ bên trong bối rối nói: “Ở đây tổng cộng có ba trăm lượng vàng, là Tam cữu phụ ngươi bảo ta đem tới. Ông ấy còn muốn ta nói, việc hôm nay mong ngươi đừng để trong lòng. Ông ấy còn nói rằng, dù đánh gãy xương thì cũng là người một nhà.”
Thì ra là đem quà tới xin lỗi.
Thật không uổng công nàng dầm mưa ướt nhẹp một trận.
ღ Chương 75: Trả lời ღ