Có lẽ chính vì ngoại hình xấu xí của Cố Gia Huy, cho nên dù thế nào Ngôn Hải cũng không ngờ đến, anh ta chính là chồng chưa cưới của Hứa Minh Tâm.
Phản ứng đầu tiên thế mà…
“Chào chú.”
Trong nháy mắt sắc mặt của Cố Gia Huy lạnh xuống, giọng nói đầy u ám: “Cậu nói cái gì?”
“Mọi người đều biết chị gái của Minh Tâm là HứaAn Kỳ sắp gả vào nhà họ Cố, anh lại là chú ba của Cố Tử Vị, như vậy chẳng phải là chú ba của Minh Tâm sao? Tôi và Minh Tâm là bạn bè đồng trang lứa, căn cứ theo vai vế, như thể nào thì tôi cũng nên gọi anh một tiếng chú.”
Hứa Minh Tâm không khỏi buồn cười khi nghe Ngôn Hải nói như thế.
“Chào chú ba.”
Cô tinh nghịch khẽ gọi một tiếng, mặt tươi như hoa, ánh mắt trong suốt, tựa như một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Cố Gia Huy nghe cô gọi như thế, trái tim của anh có chút thắt lại.
Vai vế lớn, tuổi lớn, chưa hẳn đã là chuyện tốt!
Cô vợ nhỏ nũng nịu gọi anh là chú ba, tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như thế?
Thật ra anh hy vọng Hứa Minh Tâm có thể gọi anh một tiếng ông xã!
“Mông còn đau không?”
Sắc mặt Cố Gia Huy bình tĩnh, không khách sáo mà hỏi Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm tức khắc bĩu môi, vừa nhắc đến mông cô liền cảm thấy hình như có chút đau.
“Cậu là thằng nhóc con nào vậy?”
“Bố tôi là Ngôn Đức Thuận, nhà của chúng tôi kinh doanh mỹ phẩm.”
Lúc này Cố Gia Huy mới nhớ ra, công ty mỹ phẩm lớn nhất quốc gia ở Thành phố Hồ Chí Minh chính là của gia đình Ngôn Đức Thuận.